Vợ Nhỏ! Em Đừng Hòng Chạy
Chương 79: Cô bị tai nạn
Thư Nhiễm bước ra khỏi nhà họ Tần , không hiểu sao trong lòng cô có chút hoảng sợ , cô cảm thấy hơi bất an .
Nhưng rốt cuộc là tại sao lại bất an thì cô lại không giải thích được . Có lẽ là vừa rồi cô tức giận với Diệu Ngọc , nên cảm thấy phiền muộn quá , cô nghĩ thầm .
Vỗ nhẹ vào mặt mình , Thư Nhiễm kìm nén bực bội trong lòng , định đến văn phòng thám tử nhờ người điều tra xem hai tháng qua Diệu Ngọc có thân thiết với người đàn ông nào không . Về phần đồn cảnh sát , tuy rằng cô cũng sẽ điều tra , nhưng không đặt hết hy vọng vào đó .
Hạ quyết tâm , Thư Nhiễm tìm kiếm các văn phòng thám tử hàng đầu ở thành phố E trên điện thoại di động , rồ chọn một cái , sau đó bắt xe đi . Cô nhớ rằng địa điểm đó dường như là bên cạnh phòng khám tâm lý của Cận Phong .
Ngay khi chiếc taxi rời đi , một chiếc xe tải cũ nát như gần như xa chạy theo , không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai .
“ Cô này , tới rồi ."
Vị tài xế lái xe dừng xe , quay người nói với Thư Nhiễm ngồi ở ghế sau .
“ Ở đó à ? ”
Thư Nhiễm mở mắt ra liếc qua cửa sổ xe , một dòng chữ to lớn hiện ta trước của văn phòng thám tử .
Trên đường kẹt xe quá suýt chút nữa đã làm cô ngủ quên . Đưa tiền xe xong cô mở cửa xuống xe , lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ để chỉnh trang lại đầu tóc , sau đó không chút do dự bước vào văn phòng . Sau khi kết thúc công việc đi ra ngoài , khuôn mặt có chút đau khổ . Không ngờ hãng này thu phí cao hơn hãng trước nhiều như vậy , giờ cô gần như không còn tiền .
Phải về Tập đoàn Tần Thị một chuyến mới được , cô cần phải bàn bạc chuyện ra mắt điện thoại di động với thư ký Diêm nữa . Cô nói nhỏ mấy câu , lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Diêm , dặn dò ông ấy thông báo cho quản lý cấp cao của công ty để tổ chức cuộc họp sau .
Hạng mục điện thoại di động hợp tác với Tập đoàn Chí Phát sắp được công bố .
Hai ngày trước , cô nghe thư ký Diêm nói rằng việc sản xuất lô điện thoại di động đầu tiên sắp hoàn thành và bọn họ có thể bắt đầu truyền truyền sản phẩm . Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ thì một khi điện thoại di động được tung ra thị trường chắc chắn sẽ bán chạy .
Tất cả đều là tiền !
Thư Nhiễm không khỏi nở nụ cười , hiếm khi lộ ra một chút bộ dáng giống như một kẻ hám tiền , ai đã làm cho cô tội nghiệp như vậy . Thân là chủ tịch của một công ty , cô thậm chí còn không có một chiếc xe tử tế .
Lắc đầu nguầy nguậy , Thư Nhiễm chống nạng đi tới trạm xe bên đường . Vị trí hơi lệch nên không có nhiều taxi , ngẫu nhiên lái qua một vài chiếc nhưng bên trong đều đã có người .
Nếu cứ tiếp tục như vậy , cô cũng không biết khi nào mới có thể bắt xe được . Xem ra cô phải để mục mua xe trong kế hoạch của mình rồi .
“ Được rồi , thư ký Diêm , bây giờ không nghe ông nói nữa , tôi sẽ bàn bạc chi tiết khi đến công ty ."
Thư Nhiễm cúp điện thoại , vươn cổ nhìn về phía ngã tư , sợ mình vô tình lỡ xe . Vì vậy , cô không nhận thấy rằng một chiếc xe tải cũ nát phía trước đang từ từ đến gần cô .
Chờ khi cô chú ý đến , chiếc xe đã sắp đến gần . Cô cau mày và lùi lại để tránh bị đụng phải . Lái xe kiểu gì vậy ? Không bấm còi vậy mà còn lái xe vào lề đường . Nếu không nhìn thấy kịp thời , có lẽ cô đã bị đụng phải .
Thư Nhiễm nghĩ , vốn tưởng rằng bản thân đã tránh được rủi ro , nhưng trước sự bàng hoàng của cô , chiếc xe tải quay lại và tiếp tục đâm về phía cô . Nhìn thấy cảnh này , dù có ngốc đến đâu , cô cũng biết chiếc xe này là dành riêng cho cô !
“ Tin ! ”
Chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai . Âm thanh khiến cô choáng váng . Không chỉ vậy , người trong xe đều bật đèn , Thư Nhiễm mắt cay xè , vô thức nhắm lại .
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh , nhanh chóng vọt tới chỗ cô , cảm giác khủng hoảng chưa từng có ập đến , thậm chí cô còn cảm thấy mình ngửi thấy mùi tử vong .
Trái tim anh co thắt lại , đầu óc Thư Nhiễm trở nên trống rỗng , cô như bị sốc , đứng yên quên tránh . Những người đi đường cũng không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng này .
Đúng lúc này , một giọng nam quen thuộc vang lên , lo lắng hét lên :
“ Cẩn thận ! ”
Ngay sau đó Thư Nhiễm cảm giác được có người ôm mình , xoay người lại , cô cùng người đó ngã xuống đất , người đó đệm lưng cho cô , cô nghe thấy anh đau đớn rên rỉ .
Cô muốn mở mắt ra xem ai đã cứu mình , vừa mở mắt ra liền nghe thấy một tiếng nổ lớn . Cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại , thu mình vào trong vòng tay của người đàn ông không dám động đậy , chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng người qua đường gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu .
“ Thư Nhiễm , em không sao chứ ? ”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khẩn trương và căng thẳng . Cô mở mắt ra , giọng nói là ! Cô ngẩng đầu lên đã nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Cận Phong , ngạc nhiên nói :
“ Là anh sao ? ”
“ Là anh . ”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô và mỉm cười , chiếc kính trên mặt anh rơi xuống đất tự khi nào . Nghĩ chắc là lúc anh cứu cô . Bởi vì có Cận Phong nên sự hoảng sợ lúc nãy đã giảm bớt một chút , vẻ mặt của cô tái nhợt lắc đầu , giọng nói vẫn còn có chút mong lung chưa định tần lại được :
“ Em không sao ..."
Cô thật sự đã bị dọa rồi , ngay lúc đó , cô thực sự cảm thấy mình sẽ chết !
“ Không sao , anh đỡ em dậy trước ."
Cận Phong nhặt kính trên đất lên , nửa ôm cô đứng dậy , sau đó cầm nạng đưa cho cô . Sức lực của Thư Nhiễm vẫn chưa trở lại cô không thể chống nạng , suýt nữa thì ngã xuống . Cận Phong nhanh chóng ôm lấy cô :
“ Anh dìu em .!"
“ Cảm ơn . ”
Cô cười yếu ớt . Cận Phong đỡ cô đi đến bên cạnh chiếc xe tải gây ra vụ tai nạn , xung quanh chiếc xe đã tụ tập một nhóm người , họ đang ồn ào nghị luận cái gì đó .
Thật vất vả mới chen vào đám đông , Thư Nhiễm thấy chiếc xe tải định lao vào cô đang va vào bồn hoa , đầu xe hoàn toàn bị đập nát và khói bốc lên nghi ngút . Về phần chiếc xe , không có động tĩnh gì cả , cũng không biết tài xế còn sống hay chết .
Nhìn thấy kết cuộc thê thảm của chiếc xe tải , cô không khỏi nhớ tới cảnh tượng hãi hùng vừa rồi . Nếu Cận Phong không có ở đó , có lẽ người bị đâm cho thịt nát xương tan chính là cô . Càng nghĩ sắc mặt của cô càng tái đi , cuối cùng trong lòng lại xuất hiện một cơn đau âm ỉ , cô nắm chặt vạt áo trong ngực , hô hấp bắt đầu gấp gáp .
Cận Phong nhận ra sự khác thường của cô , đồng tử co rút lại , ấn vào nhân trung của cô :
“ Thư Nhiễm , em sao vậy ??”
“ Em đau , trái tim em đau quá ! "
Đầu cô mồ hôi nhễ nhại vì đau , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một quả bóng , mắt trợn ngược và cơ thể khẽ co giật . Cận Phong thấy cô có triệu chứng bị sốc , thầm nghĩ không tốt nên anh bế cô bước nhanh đến phòng khám tâm lý của mình .
Đặt Thư Nhiễm lên giường , Cận Phong ép tim cho cô , cũng không biết qua bao lâu thì cô mới dần hết co giật . Anh thở phào nhẹ nhõm , lau mồ hôi trên trán , lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cấp cứu , cùng tiếng xe cảnh sát ! Trái tim muốn nhảy ra bên ngoài .
Cận Phong liếc nhìn cánh cửa đóng chặt , lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác trắng ra , tìm một dãy số rồi bấm ra .
“ Giám đốc , điện thoại của anh . "
Bảo Quốc đẩy cửa phòng họp . Chí Thần đang họp đột nhiên bị cắt ngang , sắc mặt tối sầm , vẻ mặt khó coi :
“ Cúp máy ! ”
Bảo Quốc do dự :
“ Nhưng là , đây là điện thoại của cô Tần . ”
Ánh mắt anh trầm xuống một chút . Cô gọi đến ? Không có chuyện gì , cô chưa từng tìm anh , lần này , cô xảy ra chuyện gì ?
“ Tôi đã biết !"
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ , đứng dậy đi ra khỏi phòng họp trong ánh mắt mơ hồ và tò mò của tất cả các quản lý cấp cao . Bảo Quốc đưa điện thoại cho anh , anh quẹt ngón tay kết nối điện thoại cho anh :
“ Cô tìm tôi có việc gì không ? ”
“ Anh luôn tỏ thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo với cô ấy như vậy sao ? ”
Giọng Cận Phong qua điện thoại , có chút châm chọc . Chí Thần cau mày , cầm lấy điện thoại trước mặt liếc mắt nhìn , sau khi thấy quả nhiên là số của Thư Nhiễm , trên người phát lạnh :
“ Tại sao điện thoại của cô ấy lại ở trong tay anh?"
Nhưng rốt cuộc là tại sao lại bất an thì cô lại không giải thích được . Có lẽ là vừa rồi cô tức giận với Diệu Ngọc , nên cảm thấy phiền muộn quá , cô nghĩ thầm .
Vỗ nhẹ vào mặt mình , Thư Nhiễm kìm nén bực bội trong lòng , định đến văn phòng thám tử nhờ người điều tra xem hai tháng qua Diệu Ngọc có thân thiết với người đàn ông nào không . Về phần đồn cảnh sát , tuy rằng cô cũng sẽ điều tra , nhưng không đặt hết hy vọng vào đó .
Hạ quyết tâm , Thư Nhiễm tìm kiếm các văn phòng thám tử hàng đầu ở thành phố E trên điện thoại di động , rồ chọn một cái , sau đó bắt xe đi . Cô nhớ rằng địa điểm đó dường như là bên cạnh phòng khám tâm lý của Cận Phong .
Ngay khi chiếc taxi rời đi , một chiếc xe tải cũ nát như gần như xa chạy theo , không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai .
“ Cô này , tới rồi ."
Vị tài xế lái xe dừng xe , quay người nói với Thư Nhiễm ngồi ở ghế sau .
“ Ở đó à ? ”
Thư Nhiễm mở mắt ra liếc qua cửa sổ xe , một dòng chữ to lớn hiện ta trước của văn phòng thám tử .
Trên đường kẹt xe quá suýt chút nữa đã làm cô ngủ quên . Đưa tiền xe xong cô mở cửa xuống xe , lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ để chỉnh trang lại đầu tóc , sau đó không chút do dự bước vào văn phòng . Sau khi kết thúc công việc đi ra ngoài , khuôn mặt có chút đau khổ . Không ngờ hãng này thu phí cao hơn hãng trước nhiều như vậy , giờ cô gần như không còn tiền .
Phải về Tập đoàn Tần Thị một chuyến mới được , cô cần phải bàn bạc chuyện ra mắt điện thoại di động với thư ký Diêm nữa . Cô nói nhỏ mấy câu , lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Diêm , dặn dò ông ấy thông báo cho quản lý cấp cao của công ty để tổ chức cuộc họp sau .
Hạng mục điện thoại di động hợp tác với Tập đoàn Chí Phát sắp được công bố .
Hai ngày trước , cô nghe thư ký Diêm nói rằng việc sản xuất lô điện thoại di động đầu tiên sắp hoàn thành và bọn họ có thể bắt đầu truyền truyền sản phẩm . Chỉ cần tuyên truyền đúng chỗ thì một khi điện thoại di động được tung ra thị trường chắc chắn sẽ bán chạy .
Tất cả đều là tiền !
Thư Nhiễm không khỏi nở nụ cười , hiếm khi lộ ra một chút bộ dáng giống như một kẻ hám tiền , ai đã làm cho cô tội nghiệp như vậy . Thân là chủ tịch của một công ty , cô thậm chí còn không có một chiếc xe tử tế .
Lắc đầu nguầy nguậy , Thư Nhiễm chống nạng đi tới trạm xe bên đường . Vị trí hơi lệch nên không có nhiều taxi , ngẫu nhiên lái qua một vài chiếc nhưng bên trong đều đã có người .
Nếu cứ tiếp tục như vậy , cô cũng không biết khi nào mới có thể bắt xe được . Xem ra cô phải để mục mua xe trong kế hoạch của mình rồi .
“ Được rồi , thư ký Diêm , bây giờ không nghe ông nói nữa , tôi sẽ bàn bạc chi tiết khi đến công ty ."
Thư Nhiễm cúp điện thoại , vươn cổ nhìn về phía ngã tư , sợ mình vô tình lỡ xe . Vì vậy , cô không nhận thấy rằng một chiếc xe tải cũ nát phía trước đang từ từ đến gần cô .
Chờ khi cô chú ý đến , chiếc xe đã sắp đến gần . Cô cau mày và lùi lại để tránh bị đụng phải . Lái xe kiểu gì vậy ? Không bấm còi vậy mà còn lái xe vào lề đường . Nếu không nhìn thấy kịp thời , có lẽ cô đã bị đụng phải .
Thư Nhiễm nghĩ , vốn tưởng rằng bản thân đã tránh được rủi ro , nhưng trước sự bàng hoàng của cô , chiếc xe tải quay lại và tiếp tục đâm về phía cô . Nhìn thấy cảnh này , dù có ngốc đến đâu , cô cũng biết chiếc xe này là dành riêng cho cô !
“ Tin ! ”
Chiếc xe phát ra tiếng còi chói tai . Âm thanh khiến cô choáng váng . Không chỉ vậy , người trong xe đều bật đèn , Thư Nhiễm mắt cay xè , vô thức nhắm lại .
Tốc độ xe càng ngày càng nhanh , nhanh chóng vọt tới chỗ cô , cảm giác khủng hoảng chưa từng có ập đến , thậm chí cô còn cảm thấy mình ngửi thấy mùi tử vong .
Trái tim anh co thắt lại , đầu óc Thư Nhiễm trở nên trống rỗng , cô như bị sốc , đứng yên quên tránh . Những người đi đường cũng không khỏi bàng hoàng trước cảnh tượng này .
Đúng lúc này , một giọng nam quen thuộc vang lên , lo lắng hét lên :
“ Cẩn thận ! ”
Ngay sau đó Thư Nhiễm cảm giác được có người ôm mình , xoay người lại , cô cùng người đó ngã xuống đất , người đó đệm lưng cho cô , cô nghe thấy anh đau đớn rên rỉ .
Cô muốn mở mắt ra xem ai đã cứu mình , vừa mở mắt ra liền nghe thấy một tiếng nổ lớn . Cô sợ tới mức nhanh chóng nhắm mắt lại , thu mình vào trong vòng tay của người đàn ông không dám động đậy , chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng người qua đường gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu .
“ Thư Nhiễm , em không sao chứ ? ”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khẩn trương và căng thẳng . Cô mở mắt ra , giọng nói là ! Cô ngẩng đầu lên đã nhìn khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Cận Phong , ngạc nhiên nói :
“ Là anh sao ? ”
“ Là anh . ”
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô và mỉm cười , chiếc kính trên mặt anh rơi xuống đất tự khi nào . Nghĩ chắc là lúc anh cứu cô . Bởi vì có Cận Phong nên sự hoảng sợ lúc nãy đã giảm bớt một chút , vẻ mặt của cô tái nhợt lắc đầu , giọng nói vẫn còn có chút mong lung chưa định tần lại được :
“ Em không sao ..."
Cô thật sự đã bị dọa rồi , ngay lúc đó , cô thực sự cảm thấy mình sẽ chết !
“ Không sao , anh đỡ em dậy trước ."
Cận Phong nhặt kính trên đất lên , nửa ôm cô đứng dậy , sau đó cầm nạng đưa cho cô . Sức lực của Thư Nhiễm vẫn chưa trở lại cô không thể chống nạng , suýt nữa thì ngã xuống . Cận Phong nhanh chóng ôm lấy cô :
“ Anh dìu em .!"
“ Cảm ơn . ”
Cô cười yếu ớt . Cận Phong đỡ cô đi đến bên cạnh chiếc xe tải gây ra vụ tai nạn , xung quanh chiếc xe đã tụ tập một nhóm người , họ đang ồn ào nghị luận cái gì đó .
Thật vất vả mới chen vào đám đông , Thư Nhiễm thấy chiếc xe tải định lao vào cô đang va vào bồn hoa , đầu xe hoàn toàn bị đập nát và khói bốc lên nghi ngút . Về phần chiếc xe , không có động tĩnh gì cả , cũng không biết tài xế còn sống hay chết .
Nhìn thấy kết cuộc thê thảm của chiếc xe tải , cô không khỏi nhớ tới cảnh tượng hãi hùng vừa rồi . Nếu Cận Phong không có ở đó , có lẽ người bị đâm cho thịt nát xương tan chính là cô . Càng nghĩ sắc mặt của cô càng tái đi , cuối cùng trong lòng lại xuất hiện một cơn đau âm ỉ , cô nắm chặt vạt áo trong ngực , hô hấp bắt đầu gấp gáp .
Cận Phong nhận ra sự khác thường của cô , đồng tử co rút lại , ấn vào nhân trung của cô :
“ Thư Nhiễm , em sao vậy ??”
“ Em đau , trái tim em đau quá ! "
Đầu cô mồ hôi nhễ nhại vì đau , khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một quả bóng , mắt trợn ngược và cơ thể khẽ co giật . Cận Phong thấy cô có triệu chứng bị sốc , thầm nghĩ không tốt nên anh bế cô bước nhanh đến phòng khám tâm lý của mình .
Đặt Thư Nhiễm lên giường , Cận Phong ép tim cho cô , cũng không biết qua bao lâu thì cô mới dần hết co giật . Anh thở phào nhẹ nhõm , lau mồ hôi trên trán , lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe cấp cứu , cùng tiếng xe cảnh sát ! Trái tim muốn nhảy ra bên ngoài .
Cận Phong liếc nhìn cánh cửa đóng chặt , lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác trắng ra , tìm một dãy số rồi bấm ra .
“ Giám đốc , điện thoại của anh . "
Bảo Quốc đẩy cửa phòng họp . Chí Thần đang họp đột nhiên bị cắt ngang , sắc mặt tối sầm , vẻ mặt khó coi :
“ Cúp máy ! ”
Bảo Quốc do dự :
“ Nhưng là , đây là điện thoại của cô Tần . ”
Ánh mắt anh trầm xuống một chút . Cô gọi đến ? Không có chuyện gì , cô chưa từng tìm anh , lần này , cô xảy ra chuyện gì ?
“ Tôi đã biết !"
Anh lạnh lùng phun ra hai chữ , đứng dậy đi ra khỏi phòng họp trong ánh mắt mơ hồ và tò mò của tất cả các quản lý cấp cao . Bảo Quốc đưa điện thoại cho anh , anh quẹt ngón tay kết nối điện thoại cho anh :
“ Cô tìm tôi có việc gì không ? ”
“ Anh luôn tỏ thái độ lạnh lùng và kiêu ngạo với cô ấy như vậy sao ? ”
Giọng Cận Phong qua điện thoại , có chút châm chọc . Chí Thần cau mày , cầm lấy điện thoại trước mặt liếc mắt nhìn , sau khi thấy quả nhiên là số của Thư Nhiễm , trên người phát lạnh :
“ Tại sao điện thoại của cô ấy lại ở trong tay anh?"