Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi
Chương 56: 56
Liệu có phải khi Nam Mẫn thốt ra những lời châm chọc mỉa mai đó, anh đang cố gắng giấu đi chân tướng thật sự?
Ngay cả anh cũng cảm thấy điều đó hoang đường đến nực cười.
“Tôi tới bàn chuyện hợp tác làm ăn”.
Dường như Dụ Lâm Hải đang muốn tìm cho mình một chỗ đứng, nghiêm túc nhìn Nam Mẫn: “Tôi cũng thấy hứng thú với miếng đất ở Bắc Giao”.
“Tôi lại không có hứng thú với anh”.
Nam Mẫn không hề nể mặt anh một chút nào, quay đầu nói với Phó Vực: “Trước đó tôi đã đồng ý hợp tác với anh, không cho phép có người thứ ba bước vào.
Anh không thể tin tưởng tôi, hay là anh không đủ trình để nuốt hết bốn mươi phần trăm lợi nhuận đó? Nếu anh không làm được, thì tôi sẽ kéo người khác vào”.
“Được, tại sao lại không được?”, Phó Vực thấy Nam Mẫn bắt đầu có xu hướng trở mặt với anh ta thì vội vàng thể hiện quan điểm: “Nào có người đàn ông nào lại không làm được cơ chứ”.
“…”
Nam Mẫn lườm anh ta một cái: “Thế thì đừng nói nhảm nữa, mau tiễn anh ta về chạy lấy người đi!”
Lại đảo mắt nhìn nhóm trở lý đang ăn dưa vui vẻ hào hứng, lạnh lùng nói: “Xem kịch đủ rồi thì mau nghiêm túc làm việc đi, giữ cái miệng mình cho kín, nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi sẽ cho người đó cuốn gói lượn”.
Nhân viên của phòng tổng giám đốc đều cúi đầu, tập trung vào làm việc.
Nam Mẫn dẫn bọn Cố Hoành đi rồi, Phó Vực vỗ vai Dụ Lâm Hải: “Cậu cũng thấy rõ thái độ của cô ấy rồi đấy, từ bỏ đi người anh em.
Ngoan ngoãn quay về thành phố Bắc đi, vợ cũ của cậu cứ giao cho tôi”.
Anh ta nói một câu nghe rất ngứa đòn, sau đó hào hứng chạy theo: “Mẫn này, đợi tôi với”.
Lại một lần nữa tan rã trong không vui.
Dụ Lâm Hải chậm rãi siết chặt bàn tay thả bên người, nhìn bóng lưng lạnh lùng lại lẻ loi của Nam Mẫn, môi mím lại thành một đường.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào cô không còn nở nụ cười trước mặt anh nữa, lại là từ khi nào thứ cô để lại cho anh chỉ còn là bóng lưng hờ hững như thế.
Đáp án mà anh muốn, cô vẫn không chịu cho.
“Giám đốc Dụ, chúng ta đi thôi”, Hà Chiếu không thể nhìn được nữa, sếp lớn nhà họ thật sự… Quá đáng thương!