Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 105: Chương 105

Sau cái c.h.ế.t đầy đau đớn của Brian, ý chí của binh sĩ gần như sôi sục dâng trào, thể lực cạn kiệt như được hồi phục hoàn toàn, đ.â.m đầu liều mình chạy về phía những kẻ cao lớn kia. 

Nhìn nhận cục diện gần như kích động khó kiểm soát, gã cầm đầu thoáng chốc lo lắng bất an, vẫy tay với những kẻ mang túi xách đen, nói thầm thì vào tai. 

Hai mắt Tống Miên trừng trừng, phừng phừng lửa hận, điên cuồng cuốn mắt theo những tên ác quỷ, nắm chặt khẩu s.ú.n.g mà trước đó Brian đã lau thật kỹ cho mình. 

Brian, thật đáng tiếc, dù cậu có lau bao nhiêu lần, m.á.u tanh của trận chiến này vẫn không thể nhạt phai. 

Một loạt tiếng s.ú.n.g tiếng mìn vang lên, phía trước chiến tranh vẫn tiếp tục diễn ra. Thông qua một khe hở, Sơn Chi bịt chặt miệng của mình, tiếng khóc cố hết sức kìm trong cổ họng. Nhìn Tống Miên bị vây quanh những bọn cao lớn, nhìn anh chật vật chống đỡ thân mình gắng gượng thoát khỏi vòng vây tử thần, hô hấp của cô dần trở nên khó nhọc. 

*Đoàng* 

*Đoàng*

Tiếng s.ú.n.g liên hoàn điếc tai nổ ra, như một tiếng sét thức tỉnh linh hồn, bọn chúng dùng s.ú.n.g trấn áp binh sĩ dưới chân, mặc cho binh sĩ nọ giãy giụa, giơ nòng s.ú.n.g hướng xuống đất, không thương tiếc bóp còi liên tục. Đến khi người binh sĩ không còn vùng vẫy mới hả dạ nhấc chân nhuốm đầy m.á.u rời đi. Hành động vô nhân tính tiếp tục được thực hiện với những binh sĩ sức cùng lực kiệt ấy. 

Silas điên cuồng đánh tới, cầm s.ú.n.g b.ắ.n một tên đang tàn nhẫn hành hạ binh sĩ mình, hai mắt vằn m.á.u gầm gừ nhìn tên kia, cậu xả một làn đạn b.ắ.n cho tên kia bụng đầy lỗ thủng tạo thành suối máu. 

Tống Miên né người, nâng đao mạnh mẽ đ.â.m đứt cổ họng tên cao hơn mình một cái đầu. Máu của gã phúng lên, nhuộm ướt cả mi mắt lạnh lẽo của anh. 

Những kẻ phụ trách gánh những túi xách trên vai dần tản ra, chạy đôn chạy đáo, đồng tử Tống Miên co giãn, nhanh chóng đuổi theo một lên, lưỡi đao sắc bén quét qua bắp chân, một đường c.h.é.m ngang khiến gã ngã quỵ. Dưới chân là bàn chân mang giày ngã ngửa, gã nằm dưới đất gào thét, trừng mắt dữ tợn hung hăng nhìn chủ nhân nhát đao vừa rồi. Máu theo đường lưỡi d.a.o nhỏ lộp độp xuống đất, đây không chỉ là m.á.u của gã ta mà còn là của chính anh, trải qua thời gian chiến đấu, sức của anh cũng không còn là bao, không thể tránh được vết thương lớn bé xuất hiện. 

Anh đ.â.m c.h.ế.t gã dưới chân mình, mở túi xách ra mới phát hiện là chất toàn lựu đạn. Tống Miên cau mày, theo quan sát có năm tên đeo theo túi chạy đi, không biết mục đích bọn chúng là gì, anh phát động cho đồng đội: "Ngay lập tức bắt những tên đeo túi xách kia lại!" 

Dứt lời, dưới sự ngỡ ngàng của Silas, anh quăng lấy túi xách đầu tiên mình thu thập cho cậu, quay đầu chạy đi. 

Cách đó không xa bỗng dưng vang lên tiếng nổ s.ú.n.g cực lớn, ngay lập tức thu hút mọi người, Sơn Chi lòm còm đi ra, trên mặt còn lưu lại sự kinh hãi, nhưng chỉ là chợt thoáng qua rồi nguôi lạnh. 

Tống Miên nhìn cô, không thể ngờ là cô xuất hiện ở đây.

Chad bừng tỉnh, bất giác nổi nóng, lớn tiếng quát: "Sao còn ở đây! Đi mau!" 

Cô cụp mắt, không trả lời. 

Vốn dĩ cô có mặt ở đây là do sự liều lĩnh của bản thân, đồng thời cũng là do không an lòng về Tống Miên. Cô chỉ muốn thu hẹp sự tồn tại, trốn ở nơi mọi người không thấy để nhìn chiến trường m.á.u tanh, nhìn người đàn ông mình yêu thương còn sống sót. Nhưng giây phút một gã đưa nòng s.ú.n.g nhắm về Tống Miên ở phía sau, cô không giữ được bình tĩnh, nhặt lấy s.ú.n.g ngắn ở trước mắt, lao lên như mũi tên xuất ra, bóp còi, giải quyết một tên với sự ngỡ ngàng của bao người. 

"Tập trung!" 

Có người lớn tiếng hét to, mọi sự cảnh giác bắt đầu tập trung quay về quỹ đạo. Những bóng người binh sĩ lập tức quay lại chiến đấu.

Trong giây phút nhìn Tống Miên quay đầu, cô thấy anh mấp máy môi, nhìn cô nói: 

"Sơn Chi, em mau chạy đi, mau trốn đi." 

Hai chân Sơn Chi như đổ trì, nặng nề không thể nhấc lên nổi. Trái tim cô co thắt đau đớn, có một linh cảm mách bảo, chỉ cần một cái quay lưng này của cô, vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy Tống Miên thêm một lần nào nữa. 

Cho nên, cô không thể rời đi.

Trong chớp mắt, tiếng súng, tiếng mìn bắt đầu giằng co chiếm đất biểu diễn, ùm trời tan thương càng thêm đậm, cảnh tượng kinh hoàng như thước phim tua đi tua lại, mặc xác hành hạ. 

Một kẻ ôm túi xách tránh được những bàn tay nắm thóp của binh sĩ, đứng trên toà nhà nghiêng ngả, liều mạng quăng l.ự.u đ.ạ.n xuống dưới, tựa như phun thuốc diệt trừ sâu bọ. Tống Miên vừa chạy đến, một quả l.ự.u đ.ạ.n từ đâu xuất hiện và rồi.... 

*Ầm* lên một tiếng. 

Cơ thể Tống Miên hất lên, văng ra xa mấy mét. Trên người bị một vật đè lên rất nặng nề, còn có mùi m.á.u đậm đặc quanh mũi. Anh chống tay ngẩng đầu, thất thanh kêu lên: "Chỉ huy, chỉ huy." 

Cả người chỉ huy Ui đầy máu, hơi thở đứt quãng, nhờ Tống Miên đỡ dậy mới có thể ngồi thẳng. Hai tay ông ong ong chẳng nghe được gì, nhìn chàng trai trước mặt dốc sức lắc bả vai mình với hai mắt sốt ruột. 

Cuối cùng chỉ huy Ui mới rặn nói ra một câu: "Chiến sự chưa kết thúc, tôi không thể chết, binh sĩ của tôi còn đang tiếp tục chiến đấu. Đồng chí đi mau. Đi! Đi ngăn những kẻ đó lại!" 

"Chỉ huy..." 

"Đi mau!!!" Chỉ huy nói một câu, m.á.u từ miệng không ngừng tuôn ra, hai mắt rực lửa thù gằn giọng hét lên. 

Tống Miên mím môi, gật đầu tuân lệnh, một đường chạy thẳng về phía địch. 

Mà Sơn Chi vẫn thẫn thờ nhìn bóng dáng kiên cường xông vào biển b.o.m kia, dùng sức lực dần cạn kiệt của mình đấu tranh chống chọi lại số mệnh của con dân nước A, ý chí của người quân nhân đó khiến Sơn Chi không thể cầu xin anh từ bỏ. 

Dù cô không muốn anh phải liều mạng, nhưng giờ khắc này chính cô cũng cảm thấy mình không có tư cách ích kỷ. 

Thứ cô nguyện cầu cũng chỉ là một Tống Miên bình an vô sự quay trở về.

*Ầm* 

*Ầm* 

*Đoàng* 

*Đoàng* 

Bao âm thanh xé tai không ngừng cất lên, mặt đất chấn rung nhẹ, làn đạn bay tới không ngừng ghim trên thân cây gỗ, Tống Miên né người nấp vào sau cây, nhanh tay lắp băng đạn vào, m.á.u ở bắp tay thấm ướt cả mảnh vải thô, theo chuyển động mà cất lên từng cỗ đau đớn nhức nhối, anh cắn răng, mồ hôi trên trán ướt đẫm, mũ đội trên đầu cứ như một cái lò úp lên, nóng hừng hực, bức bối vô cùng. 

"A a!" 

Tiếng rên thất thanh vang lên, anh ghé mắt nhìn bên đối diện, cậu em út chật vật ở sau đồi đá đổ bể, từ trên mép mũ, m.á.u đã tuôn thành một hàng dài và biến mất ở mặt nạ vãi, một mảnh đen xì đau đớn. 

Không nghĩ ngợi, thân ảnh nhanh nhẹn phóng qua cuộn tròn dưới đất. Tiếp viện cho Silas đáp trả bằng hàng loạt tiếng s.ú.n.g ầm trời. 

"Cô mau đi đi!"