Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
Chương 98: Chương 98
"Chad, hay chúng ta chờ cứu viện tới?"
Dù chỉ lộ ra đôi mắt nhưng có thể thấy được sắc mặt của Chad giờ khắc này vô cùng đáng sợ.
"Nói những việc này sau đi."
Đôi tay thoăn thoắt không ngừng sơ cứu người, nhưng số quân sĩ bị thương quá nhiều, xe quân đội vừa chở người bị thương về, hiện tại vẫn chưa quay trở lại. Ở trong một ngôi nhà không mái ngói, bốn hướng bao quanh những bờ tường lạnh lẽo. Bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g đạn b.o.m rơi, ầm ầm nhức nhói cả màn nhĩ. Mặt đất rung chuyển sau mỗi lần b.o.m nổ.
Silas chạy vào, không kịp thở đã vội nói: "Không được rồi, xe bị kẹt không thể đến ngay bây giờ."
Chad chửi thề một câu, gằn giọng nói: "Cậu mang đồng chí này về trại đi, mang hai bác sĩ đến đây hỗ trợ. Bên Lena sao rồi? Vẫn còn đồ cứu thương chứ?"
"Cô ấy sắp cạn kiệt rồi."
"Vậy thì mau về dẫn người đến đây."
Silas có hơi chần chừ: "Bên đội trưởng..."
Tống Miên đang cật lực đáp trả ở bên ngoài, cố giữ vững nơi này, bởi, nơi này là nơi để các quân sĩ bị thương có thể trú ngụ sơ cứu.
"Tôi sẽ báo cáo với đồng chí Song sau, cậu mau đi đi."
Khai chiến chỉ mới vỏn vẹn hai giờ, thiệt hại nhiều không phải bên quân đội mà bên tổ chức cực đoan, người bên quân đội bị thương chủ yếu là quân đội chính phủ. Nước A vẫn còn kém về mặt quân đội, cho nên không thể tránh khỏi tình huống tổn thất.
Tống Miên cúi đầu, tránh đi những trận đất đá nổ tung bay tứ phía. Cách năm mét là Clinton đang nổ lực đáp trả bên phía đối diện bằng những làn đạn toé ra lửa, mang theo hận thù tiến thẳng về phía quân địch.
Phía dưới, hai bên đánh nhau vô cùng tàn khốc, những lưỡi d.a.o không mắt giáng xuống như roi mây, những viên đạn lạnh lẽo đi theo hướng chỉ định, nhanh chóng xuyên qua từng tấc da tấc thịt.
Mảnh đất này không chỉ có hơi ẩm của ngày mưa đêm qua, mà hôm nay còn lưu lại m.á.u tanh chiến trường.
Hai tình nguyện viên đã tới, Sơn Chi được bố trí tiếp ứng theo sau Chad. Cố Y Y được Silas bàn giao đến nơi của Thẩm Phiên.
Vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh bơi rơi đạn lạc như này, khiến Cố Y Y cũng hơi hoảng hốt.
Thẩm Phiên đưa tay bịt lại miệng vết thương của binh sĩ, nhìn Cố Y Y gấp gáp lên tiếng: "Bông băng đâu? Đưa tôi!"
Ba người rồi năm người, dần dần xung quanh Cố Y Y chỉ toàn là màu áo quân đội. Cơ thể nhỏ bé đã không còn thấy đâu nữa.
Ở chỗ Sơn Chi cũng không mấy khả quan, cô nhanh tay làm việc, không nhịn nổi mà hỏi: "Sao nhiều binh sĩ bị thương như vậy? Burnice chưa đến ư?"
Chad trả lời trong tâm trạng bực tức: "Càng đến gần căn cứ của bọn chúng sẽ có nhiều tình huống không thể lường trước. Muốn đánh vào trụ điểm, phải diệt hết mớ rêu bên ngoài."
Cho nên, đây chỉ là lớp nhỏ bảo vệ thành, những đội khác cũng như đội của Tống Miên, họ cố gắng đánh vào, nếu không e là không thể bắt được cọp trong hang.
Thông qua ống nhòm, Tống Miên cảm nhận có điều gì đó không bình thường, làn khói ở đằng kia là như thế nào?
Tại sao lại có khói ngay lúc này?
Trong lòng Tống Miên có dự cảm không lành, là điềm xấu, anh lớn giọng nói với Clinton: "Phải tốc chiến tốc thắng, làn khói kia có gì đó không ổn."
"Được."
Cả hai phóng nhảy xuống đất, lưỡi d.a.o không mắt hướng tới hai người c.h.é.m tới. Tống Miên nghiêng người, đạp vào bụng tên kia một cú trời giáng, sẵn tiện kết liễu bằng một viên đạn từ khẩu s.ú.n.g trường của đồng chí nọ.
Tình hình hiện tại vẫn còn vô cùng náo loạn, hai bên vẫn chưa hạ nhiệt thì một căn nhà bất ngờ nổ tung, hiện ra đám lửa mà Tống Miên sinh nghi.
Bọn tổ chức lui về với vẻ mặt đắc ý, đứng phía sau ngọn lửa dần cháy lớn, rồi dần những tiếng cười vanh vảnh khắp nơi. Bọn chúng hả hê cười, vui sướng chứng kiến từng ánh mắt câm hờn của những chiến sĩ trong màu áo người lính.
Tống Miên, Clinton không khỏi bất ngờ khi chứng kiến cảnh trước mắt.
Người binh sĩ hăng hái nhiệt huyết mà Tống Miên có c.h.ế.t cũng muốn xông vào b.o.m đạn cướp lại, bây giờ đang bị lửa bao quanh đốt cháy.
Clinton buông xuôi khẩu súng, tiến lên một bước, nghẹn ngào kêu lên: "Richer."
Ở giữa n.g.ự.c Richer là một cây sắt nhọn, mà thanh sắt dài đó hướng lên 75 độ, ở phần cuối cố trụ bằng một thân gỗ to, xung quanh phừng phực lửa dưới chân. Đỉnh sắt bén nhọn đ.â.m xuyên qua giữa ngực, cả người Richer lơ lửng trên không với tư thế hai tay hai chân buông lỏng, đầu Richer bị buộc vào thanh sắt ở phía sau. Như vậy, tạo nên một dấu cộng.
Không thể diễn tả nổi cảm xúc hiện tại của các chiến sĩ nơi đây. Đặc biệt là Clinton - người đã từng chứng kiến Richer bỏ mạng.
Câm hờn, hận lại càng thêm hận.
Máu khắp người Richer dường như đã khô lại, màu đỏ sẫm bám khắp người Richer, cứng nhắc như vỏ cây.
Đây chắc chắn là mưu đồ của bọn chúng, bọn chúng muốn cho quân đội nhìn thấy binh sĩ dù đã c.h.ế.t vẫn bị đầy đoạ, bị bọn chúng giẫm nát dưới chân, tôn nghiêm cuối cùng của một người binh sĩ hết mình vì Tổ quốc lại nhận được sự sỉ nhục không thể tha thứ này.