Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 84: Chương 84

"Em có thể ăn cơm cùng đội y tế, anh nấu cháo sẽ tốn một khoảng gạo đó." Sơn Chi vô cùng áy náy. Hiện tại, cô không có đến ngày, vì muốn trốn tránh mà đành nói dối khiến anh phải tốn công tốn sức nấu ăn cho mình trong tình thế không thuận tiện như vầy: 

"Chân anh còn chưa lành hẳn, không được tự tiện hoạt động đâu, nếu vấp ngã phải làm sao bây giờ?" 

Anh ngồi đối diện, tay nhanh nhẹn cầm chén cháo lên thổi cho nguội, cong mắt cười: "Mấy chuyện này chuyện nhỏ thôi mà, bé Chi của anh không khoẻ, anh phải tự tay chăm sóc." 

Khi nhiệt độ ấm ấm, anh múc một muỗng đưa đến bên môi cô: "Nào. Há miệng." 

Cô ngoan ngoãn nghe lời. 

Nuốt xuống một ngụm, cô sờ cổ, có ý định muốn nói, giả vờ vô ý hỏi: "Lúc anh sang đây là bằng máy bay của nước A hả?" 

"Không, chính phủ bảo anh bay sang nước khác, rồi có máy bay nước A ở đấy, anh sẽ đi cùng các chiến sĩ nước khác sang đây." 

"Anh đi một mình đến đây luôn à? Hẳn là rất buồn đấy, vì ngồi trên máy bay một khoảng thời gian dài như vậy mà."

Nói đến đây, trái tim Sơn Chi đập liên hồi, vừa mong cầu vừa bất an. 

"Đúng rồi, anh sang đây một mình, chẳng phải lúc trước anh đã nói rồi sao." Tống Miên trả lời dứt khoát mà không một chút nghĩ ngợi. 

Tiếng lòng Sơn Chi vụng vỡ, nét mặt cứng nhắc đáp: "Em, em quên mất."

Anh... Vẫn không thật lòng. 

Dù anh nói đi cùng Thẩm Phiên cũng được nhưng ít nhất anh đã thành thật với cô mà không giấu giếm điều gì. 

Nhưng.

Tống Miên lại chọn cách ngược lại.

Sơn Chi có một tâm hồn không nguyên vẹn, có lẽ nó đã hình thành rất lâu từ khi còn nhỏ, cho nên khiến cô nhạy cảm đến vậy, cô không chấp nhận mọi lời dối trá đến với mình. 

Cánh mi run rẩy chớp lấy mấy cái, như bắt ép chính mình phải bình tĩnh ngay giờ khắc tuyệt vọng này.

Cô không ngừng an ủi chính mình, cô phải tin tưởng anh, tình cảm anh dành cho cô nhiều thế nào chính cô cũng biết rõ, những lời nói dối của anh cũng chỉ là một điều nhỏ nhặt mà thôi. 

Đúng vậy.

Cô nên tin tưởng Tống Miên.

Mặc dù vậy, trong lòng vẫn lưu lại sự hụt hẫng. 

Mà đối với Tống Miên, anh chẳng để Thẩm Phiên trong đầu cho nên không xứng để lưu tâm nhắc đến. 

Chân không tiện nên Sơn Chi không cho phép Tống Miên tùy tiện rời giường nữa, cô bất chấp lời ngon tiếng ngọt dỗ dành của anh, cầm chén muỗng đi ra khỏi lều. Mà trong mắt Tống Miên, vẫn còn lưu lại hình bóng của cô cùng sự khó hiểu.

Sơn Chi hôm nay có điều gì rất lạ, như là đang trốn tránh anh. 

Chiều tối hôm đó, Tống Miên cũng không thấy Sơn Chi đâu, người tới để dìu anh đi ăn cơm là Silas chứ không phải là cô. 

"Em không biết, Sun gặp em thì nói là nhờ em dẫn anh đi ăn cơm, xong rồi chị ấy đi luôn." 

"Cô ấy đi đâu?" 

Silas ngẫm nghĩ: "Chắc là đi ra bờ suối sau trại quân đội rồi, ở đó an tĩnh lắm, bọn em hay ra đó sinh hoạt." 

Tống Miên ngẫm nghĩ, cần khẳng định cô có chuyện gì phiền lòng. Thế là bữa cơm chiều hôm đó, cùng với thương tích chưa khỏi hẳn trên người, đi cà nhắc ra sau trại quân đội tìm người.

Tiếng nước róc rách kêu, còn có tiếng chim hót, một khung cảnh thật tĩnh lặng êm điềm, cổ chân trắng nõn đặt trên tảng đá dưới dòng suối mát, cô ngâm nga khúc nhạc muộn phiền. 

Thở dài rồi lại thở ngắn, suy nghĩ bôn ba vẫn chưa về. 

Thời gian như một chiếc máy chạy không mệt mỏi. Nhìn lên bầu trời từ lúc còn nắng đến chợp tắt, Sơn Chi ngẫm nghĩ cũng đã chợp tối rồi, ngồi đây từ khi trời còn ánh nắng đến mức tối đen cũng nên trở về. Còn mấy mét nữa là tới chỗ lều của quân đội, bỗng dưng nép mình vào thân cây lớn, đưa mắt nhìn một cặp nam nữ ở phía trước, cô cảm thấy đôi mắt mình như hun khói mà đỏ hoe, mũi cũng nóng dần dần lên, bắt đầu hơi thở gấp gáp và kiềm nén. 

Mặc dù chỉ là một bóng lưng nhưng cô biết đó là Tống Miên của cô.