Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
Chương 80: Chương 80
Đôi mắt anh ngó ra phía sau, khi thấy con d.a.o dài hạ xuống muốn lấy mạng Sơn Chi, anh kinh hô, tim đập lệch một nhịp, nhanh tay đ.â.m một nhát vào gã đang cản đường, phóng tới ôm lấy cô ngã sang một bên, thoát khỏi lưỡi đao lạnh lẽo kia.
Không kịp ổn định tinh thần, bọn chúng lại xông lên. Tống Miên chống đỡ thân thể, ngay tức thời một nhát đao bất ngờ đ.â.m vào thắt lưng.
Anh sững người, cơn đau thấu tận tâm can còn đó, hai mắt đỏ ngầu vẫn sừng sững ngỡ ngàng, hai tay ôm chặt lấy Sơn Chi khẽ buông lỏng. Nhát d.a.o xuyên qua eo, gã ta không cho Tống Miên cơ hội hít lấy hơi lạnh, dứt khoát rút mạnh lưỡi đao ra khỏi người anh. Cùng lúc đó, một gã bị thương cũng tiến lên, lảo đảo đ.â.m thụt một nhát vào cánh tay bị phỏng nặng. Máu từ miệng tuôn ra như thác đổ, thấm ướt cả mặt nạ vải mà anh mang, mùi m.á.u tươi nồng nặc, chảy xuống yết hầu mà uốn lượn một vòng chói mắt.
Đồng tử Sơn Chi run rẩy, nhìn đầu lưỡi đao xuyên qua cơ thể anh rồi mạnh mẽ dứt ra.
Cả cơ thể cô như đóng băng, ở tim có ai đang dùng d.a.o đ.â.m lấy. Cô kinh hãi, chốc sau mới hồi tỉnh, đau đớn kêu lên: "Tống Miên!"
Cánh tay phỏng nặng Tống Miên run rẩy ôm lấy vết thương ở bụng, cả người lảo đảo muốn ngã, nhanh chóng cô ôm lấy anh, gào thét thê lương, nước mắt tuôn rơi, vành mắt đau đớn nhức nhối.
"Anh Miên, anh Miên..." Cô thất thanh nghẹn ngào khóc, không ngừng lắc đầu. Đây chỉ là cô ảo tưởng thôi đúng không, cô chỉ đang mơ thôi, ai đó làm ơn đánh thức cô đi mà.
Khung cảnh sặc mùi m.á.u tanh.
Đau đến mức tâm can phế liệt.
Toàn thân Sơn Chi run rẩy, cô quỳ xuống đất, đỡ lấy cơ thể Tống Miên, tay nắm chặt thành quyền, đặt ở trên môi mà cắn, làm cho bản thân không khóc lên thành tiếng, sau đó ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe nhưng không giấu nổi đồng tử gợn lên đầy tia máu, cô nắm chặt khẩu súng, căm thù nhìn năm tên còn sống sót.
*Pằng*
Một viên ngay bụng.
Kẻ địch làm sao có thể trơ mắt đứng yên cho Sơn Chi ngắm bắn, chia nhau từ nhiều hướng tấn công. Sơn Chi nhả đạn liên tục, nhìn bọn chúng không bị thương liền không kiềm được tức giận. Ngay lúc khẩu s.ú.n.g hết đạn, bả vai bị ai đó kéo lại, Tống Miên chảy mồ hôi lạnh, đảo ngược vị trí, anh nhìn cô với ánh mắt ôn nhu dịu dàng, cô cảm nhận được anh đang mỉm cười.
Vì điều gì mà cười?
Cô gái của anh, đã biết bảo vệ anh rồi.
Bỗng dưng Tống Miên ngửa đầu.
"A a a." Tiếng gào thét đau đớn không ngừng vang vọng, đôi mắt cô bành trướng mở lớn, nhát d.a.o hạ trên bả vai trái của anh.
Tim gan Sơn Chi như bị ai moi móc, đau đến khó thở.
Tống Miên chỉ hét một tiếng rồi cắn răng im bặt, đôi mắt chuyển sang lạnh như băng, xoay người, tự mình khiến lưỡi d.a.o rời khỏi.
Nâng tay cướp lấy đao, đ.â.m một nhát vào bụng gã. Dù trên người tràn lan vết thương lớn bé nghiêm trọng, anh vẫn gắng gượng chiến đấu, ở đây còn cô gái của anh, không diệt sạch, Sơn Chi của anh làm sao quay trở về.
Sức lực đến cực hạn, có lẽ vì mất m.á.u quá nhiều khiến thể lực của anh vơi đi, mấy tên còn lại như uống phải m.á.u gà, bị anh c.h.é.m c.h.ế.t cũng lảo đảo xông đến mà đánh hết mình. Bản thân anh bị thương nặng, không thể lách người tránh né, trước mắt choáng váng lờ mờ, anh chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu, cánh tay và đùi bị c.h.é.m vài nhát, làm rách cả quân phục màu xanh.
Đôi chân mệt mỏi hơi khụy xuống, cho thấy sức mạnh đang kêu gào cạn kiệt.
Không được, vì Sơn Chi, anh phải giải quyết hết bọn chúng.
Vì Sơn Chi!
Tống Miên nắm chặt mã tấu, gằn giọng *A a a a a* xông tới, đ.â.m xuyên qua tim kẻ cuối cùng. Nhát đao vững chắc, mang theo thù hận mà tiến lên, m.á.u tươi phúng ra, mã tấu của tên kia lệch hướng, cứa vào thắt lưng anh chứ không đ.â.m trúng.
Khi lưỡi đao đ.â.m sâu vào, chính anh cũng đã đến cực hạn, buông tay, theo tốc độ chạy mà chúi người về phía trước, cơ thể đ.â.m thẳng vào Sơn Chi, cả hai người cùng nhau ngã xuống.
Không màn đến cơn đau tê dại ở mông, đầu óc Sơn Chi rối loạn, nâng Tống Miên lên, cởi mặt nạ anh ra, ngón tay run lên từng hồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy quanh miệng anh, lan ra đến tận yết hầu, cô ôm lấy mặt Tống Miên không ngừng khóc to, tầm mắt dời xuống bụng, tay và chân, nơi đâu cũng lưu lại những nhát đao dài khủng khiếp, m.á.u tươi lan tràn đầy trên quân phục và mặt đất.
Nước mắt cô chảy ròng ròng, sợ hãi đến sắp sụp đổ, khóc nghẹn đến khó thở, đứt quãng kêu lên đầy tan thương: "Anh Miên... Anh Miên, anh mở mắt ra nhìn em, đừng làm em sợ, anh ơi..."
Khuôn mặt lạnh lùng dị thường dính đầy m.á.u tươi, đôi môi lạnh lẽo mím chặt, một vệt m.á.u lại từ khóe miệng anh lại chảy xuống.