Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 72: Chương 72

Chẳng ai tỏ ra sợ hãi, có gã còn dám nói: 

"Nếu là đám cho Burnice thì bọn tao còn cho tụi nó mặt mũi mà nói chuyện. Còn bọn mày..." 

Nói đến đây, bọn chúng khẽ trao đổi ánh mắt và cười nguy hiểm.

Nhanh như chớp giơ s.ú.n.g lên, còn chưa kịp bóp còi, một âm thanh nổ ra

*Pằng* 

Cây s.ú.n.g ngắn của gã đã văng ra xa, đồng thời tiếng la hét chói tai cũng vang lên ngay lập tức. Bàn tay phải bị thủng một lỗ, m.á.u tươi tràn ra không kiểm soát, gã đau đớn quằn quại ôm lấy tay, chỉ biết há miệng gào thét. 

"Sh*t!" 

"Thằng chó nào?" 

"What the fu*k!" 

Tiếng chửi bới của bọn chúng vang dội, Tống Miên nằm trên nóc của một căn nhà, khoảng cách từ đây đến chỗ kia khá xa, lâu rồi không b.ắ.n kiểu này tay có hơi cứng, bất quá cũng trúng mục tiêu. Anh nghiêng đầu, nhìn qua ống nhòm, khoé môi gương cao lên, nhắm đến mục tiêu b.ắ.n ra năm sáu phát bách phát bách trúng. 

Anh đang đi tuần tra thì bất chợt nghe tiếng s.ú.n.g vang lên, để dễ dàng xác định mục tiêu cũng như tiết kiệm thời gian thì chỉ có thể leo lên mái nhà dùng ống nhòm để giải quyết từ xa.

Vẫn là chậm một bước, khiến chúng có cơ hội tàn sát những người vô tội. 

Mấy chốc, những tên bặm trợn đồng loạt ngã xuống không lý do, quân chính phủ chỉ biết đứng trời chồng, không hiểu tại sao tên kia đang doạ mà quay sang c.h.ế.t tức tưởi thế này. 

Một chiến sĩ nói: "Kỹ thuật này, chắc chắn là người kia." 

"Đúng rồi, tay s.ú.n.g tỉa có một không hai của Burnice." 

Tống Miên vác s.ú.n.g lên vai, chống tay đứng dậy, đôi chân dài hữu lực từ nhà cao nhất phóng sang những căn thấp rồi phóng xuống đất một cách gọn gàng không tiếng động. Silas từ xa xa hấp tấp chạy vào, cậu hổn hển không có thời giờ hít lấy hơi nào, gấp gáp báo cáo: "Đội trưởng, ở ngã ba đường phát hiện ra ba quả b.o.m hẹn giờ, không tới mười phút nữa sẽ phát nổ, gần đó có rất nhiều nhà dân." 

Tống Miên nghe xong, chạy vụt đi, Silas cũng đuổi theo. 

Anh cau mày, vừa chạy vừa hỏi: "Đã sơ tán người chưa?" 

"Rồi." 

Cơ thể nhanh nhẹn không một động tác thừa phóng lên xe motor, khởi động xe, gầm rú phóng đi. 

Cổ áo anh phất phơ trong gió, phía sau là Silas và những chiến sĩ khác. 

Alan mất rồi, cái c.h.ế.t của Alan để lại trong tâm trí từng chiến sĩ Burnice như một lời tuyên thệ. Nhất định phải trả thù, nhất định phải thay Alan hoàn thành tâm nguyện tiêu sạch bọn khốn kia. 

Mất đi một người có tài năng về sở trường gỡ b.o.m và đặt b.o.m là một điều mất mát to lớn. Trong đội chỉ có mỗi Alan và Tống Miên am hiểu về bom, số còn lại nghiêng sâu về b.ắ.n s.ú.n.g và võ thuật. 

Anh tiến hành đào tạo một số người để họ có thể biết cách gỡ bom, chỉ là thời gian không cho phép, bọn họ chỉ có thể biết được một số cái cơ bản. Gỡ b.o.m cần phải hiểu biết sâu, phán đoán, tập trung và nhiều yếu tố khác, không phải ngày một ngày hai là có thể xung phong gỡ bom, chỉ cần cắt nhầm dây, sinh mạng tự khắc chấm dứt.  

Có tận ba quả, thời gian cũng kích hoạt cùng nhau, anh không có thời gian để mã hoá hết. Tống Miên ngồi bệt giữa giao lộ, trên tay là một chiếc kéo nhỏ luôn mang theo bên người. 

Sau khi gỡ lớp ngoài, nhìn vào các dây rối như tơ nhện, trên mặt đánh một cái cau mày, anh bắt đầu tiến hành phân tích rồi cắt dần. 

"Silas, còn nhớ những thứ cơ bản tôi dạy đồng chí chứ?" 

Silas gật đầu, lấy ra một cây kéo, ngồi bệt xuống, bắt tay vào thực hành. 

Cậu là người xung phong học cắt bom. 

Mặc dù ý chí sôi sục, nhưng vẫn không thể giấu nỗi sự bất an lo lắng của cậu, mồ hôi trên trán bất giác thấm đẫm, đưa kéo đến dây màu xanh, cậu chần chừ. 

Tống Miên mặc dù đang rất tập trung và bắt đầu cắt những dây đầu tiên, nhưng vẫn có thể biết được sự dè dặt của người bên cạnh, anh cất tiếng nói: 

"Tin vào bản thân mình không?" 

Silas cắn môi, sau một hồi do dự cậu gật đầu, mắt sáng bừng, quyết tâm nói: "Em tin!" 

Dây màu xanh được cắt ra rời rạc, không có phản ứng gì, cậu thở một hơi nặng nề, tiếp đến một dây màu đỏ, cậu nuốt một ngụm khí lớn, lại bắt đầu phân tích. Đưa kéo cắt vào dây màu xanh. 

"Cạch" 

Không có phản ứng gì, cậu vui mừng ra mặt. 

"Cậu cắt những dây đơn giản, còn lại để tôi." 

Quả b.o.m của Silas đã được cắt những đường dây cơ bản, cậu đặt sang một bên, vùi đầu cắt quả thứ hai. 

Bên này Tống Miên âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt chưa giây nào dời khỏi quả b.o.m trên tay, còn hai dây, màu đỏ và màu xanh. 

Cánh tay anh hơi chần chừ, đôi mắt híp sâu dường như tính toán. 

Đồng hồ hẹn giờ màu đỏ tích tắt, thời gian đang trôi qua và còn lại ba phút năm mươi giây. 

Lưỡi kéo sắc nhọn quả quyết hạ xuống, cắt ngay dây màu xanh. 

Ba phút bốn mươi chín giây ngưng bặt. 

Vừa thấy được số phút đứng im, ngay lập tức anh bắt lấy quả b.o.m Silas vừa cắt, vùi đầu cắt những dây khó nhằn. 

Silas cắt xong quả còn lại, ngồi bên cạnh anh thấp thỏm nôn nóng. 

Cậu nhìn thấy được mồ hôi bên thái dương đội trưởng của mình, gương mặt của anh hơi đỏ. Song, vẻ mặt của anh vẫn bình thản như vậy, không biểu hiện bất kì một cảm xúc nào khác.

Silas khó đoán tâm tình, cậu một mực lo lắng. 

*Cạch*