Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
Chương 70: Chương 70
Một người phụ nữ dẫn Sơn Chi đi đến vòi nước xiêu vẹo, nước không chảy ra ngay lập tức mà chỉ rỉ rỉ từng giọt nhỏ. Sơn Chi kiên nhẫn đợi nước chảy ra, âm thanh kêu lỏn tỏn cũng thật vui tai. Đợi thêm một lát, mới có đủ nước dùng.
Cô khom người khụy chân ngồi xuống, dùng tay chà sát vào ống quần, chốc lát phần sình bùn dơ bẩn trên ống quần cũng được tẩy rửa, chỉ là giày thì khó, rửa qua loa chỉ sạch được phần mũi giày nhưng mà bùn trong giày vẫn còn nằm yên vị.
Sơn Chi cởi giày, dùng tay rửa sạch bên trong, bây giờ ướt hay không ướt đều như vậy, thà mang một đôi giày ướt nhưng nhìn sạch sẽ còn hơn một đôi giày đầy sình bùn.
Người phụ nữ từ trong nhà bước ra mang theo một chiếc bàn chải đưa qua.
Sơn Chi bất ngờ nhìn một cái, cô nhoẻo miệng cười rồi gật đầu cảm ơn.
Trong lúc tẩy rửa, cô nhân lúc này hỏi thăm một chút.
"Xin hỏi, cô có biết Burnice không?" Cô biết người dân ở đây ít biết tiếng anh nên chỉ nói ít chữ.
Người phụ nữ không hiểu nhưng nghe đến Burnice cả người liền hào hứng.
Vừa thấy biểu hiện của người nọ, trong lòng cô có chút hy vọng mà vui mừng.
"Họ... có... đến... đây không?" Cô vừa nói vừa dùng tay làm huơ tay múa chân cho dễ hiểu.
Người phụ nữ gật đầu, dùng một loạt tiếng nước A vừa vung tay vừa trả lời: "Họ đã đến đây và rời đi khi giành chiến thắng."
Sơn Chi lật đật muốn dùng điện thoại phiên dịch, nhưng ở đây không có sóng, cô đành tiếc nuối cất vào.
"Vậy họ đã đi đâu?"
Sơn Chi nhìn thấy người nọ lắc đầu.
Ngay tức khắc, sắc mặt cô tràn đầy thất vọng.
Cô không biết Tống Miên hiện tại ở nơi nào, chỉ mong đến được Chuk, gặp Vị Tư và Tô Tiểu Mai cầu cho hai người biết được Burnice hoạt động ở nơi nào mà đi tìm người.
Giày ướt sũng cũng không thể mang đi được, mà xui thay là cô chỉ mang theo một đôi duy nhất. Vốn dĩ định mang đôi giày đấy tiếp tục hành trình còn lại, không ngờ người phụ nữ kia lại đưa cho cô một đôi dép có quai. Sơn Chi mang vào còn dư ra cả khúc, chắc chắn là đôi của một người đàn ông trong nhà, nhưng có còn hơn không, cô quay sang cảm ơn rồi tạm biệt.
Ba tiếng mười hai phút trôi qua như dài cả thế kỷ. Cô xuống máy bay lúc bình minh chợt ló dạng, đến được Chuk cũng là lúc chiều tà ấm áp với khói bụi mịt mù.
Mấy tiếng đồng hồ, cơ thể Sơn Chi muốn rã rời. Hôm qua không ngủ được, lại thêm vừa xuống sân bay đã lên xe gấp, một chặng đường kéo dài mấy tiếng, hiện tại tinh thần lẫn thể lực vô cùng mệt mỏi, nhưng cô vẫn luôn giữ cho mình tinh thần tỉnh táo và phấn chấn, không than cũng không oán.
Chuk là một trong những quận của Thành phố Angel. Cổng chào xiêu vẹo, có hơn mấy chục lỗ thủng, nhìn sơ qua liền biết là vết đạn.
Cô lục lọi balo, mở chiếc điện thoại lên rồi đi xung quanh dò sóng.
Đến lúc có sóng, cô mừng rỡ, vội vàng gọi cho Vị Tư.
"Mình đến Chuk rồi, cậu đang ở chỗ nào?"
"Cậu nhờ tài xế lái đến đường TyK hẻm 3054, tụi mình đang tạm trú ở quân khu."
"Được."
Vừa cúp máy, chú tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Đứng trước con hẻm 3054, Sơn Chi hơi sững người, chú tài xế cũng bất ngờ kinh ngạc, lắc đầu nói: "Con đường này... tôi không thể vào được đâu."
Sơn Chi bước xuống xe, vẻ mặt cứng nhắc, nhìn chú tài xế cười ngượng: "Tới đây là được rồi, tôi sẽ tự mình vào, cảm ơn chú."
Trả tiền và trả nón, xe cũng phóng đi luôn, để lại một làn bụi mịt mù mờ nhân ảnh.
Sơn Chi chống hông thở dài thườn thượt, nhìn đồi núi đá trước mặt mà bất lực tòng tâm.
Cả con hẻm, đều bị đồi đá này chặn lại.
"Chỉ là một bãi cát đá thôi mà. Không sợ."
Dứt lời, cô xoắn tay áo lên. Dùng hai quai balo buộc chặt vào nhau, để ngăn không cho balo nghiêng sang một bên. Khom lưng chống tay bám vào, cô nhấc chân từ từ bò lên.
Nhìn từ xa y như một con rùa đang leo núi.
Nếu mang giày thì tốt rồi, mấy mảnh gạch này đã bể đã nát, góc cạnh đều bén đến kinh người, mấy chốc cô leo đến đỉnh, chân và tay cũng bị cứa xước rướm máu.
Chỉ kịp thở một hơi, sau đó lại hạ thấp người, lần lần đi xuống.
Chậm chạp và cẩn thận.
Mấy viên gạch này cũng thật biết ức h.i.ế.p người khác, nhìn thì chắc chắn nhưng cô vừa giẫm lên đã trượt xuống, cả người Sơn Chi trượt xuống dưới một đoạn đường dài, y như chơi trò trượt thảm.
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, ngay sau đó đã ngã ra sau và trượt một đường hoàn mỹ đến mức m.ô.n.g tê rần.
Thật may rằng sau lưng đeo balo, ngoài cái m.ô.n.g ê ẩm ra thì không có gì bất thường.
"Ôi trời cái m.ô.n.g của tôi." Cô nhọc nhằn lòm còm bò dậy, không dám xoa m.ô.n.g chỉ có thể quạt quạt vài cái. Chân mày chau lại, thật là khóc không ra nước mắt mà.
Ngồi xe gần cả một ngày, nước cũng uống hết mấy bình, ăn thì cũng chỉ ăn vội mấy miếng bánh mì khô khan bán ở sân bay. Bao nhiêu năng lượng nạp vào, đều tan biến theo đoạn đường ngồi xe mấy tiếng kia.
Mệt c.h.ế.t Sơn Chi rồi.
Con hẻm này thật sự rất dài, cô cảm giác mình đang đi vào khu rừng với vô vàng bí ẩn vậy. Không biết quân khu kia nằm ở đâu, cô chỉ biết bản thân sắp trụ không nổi rồi, đi bộ gần bốn mươi lăm phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng của một quân khu nào, nhà dân thì toàn đóng cửa, có kêu khan cổ cũng chả ai ra tiếp đón. Lê thê hai chân mỏi nhừ, mồ hôi khắp mặt tụ về cuối cằm mà rơi xuống, y hệt như vòi nước ở nhà người phụ nữ kia.
Sơn Chi chống gối, thở nặng nề.
Đầu óc quay cuồng, cổ họng đau rát, cô nghỉ đôi lát rồi thẳng lưng đi tiếp.
Đi thêm một lát, nét mặt Sơn Chi sáng bừng, y hệt như thấy vàng bạc châu báu.
Cuối cùng may mắn cũng đã mỉm cười.
Cách mấy mét trước mặt có một quân khu, phía trên điền ngay ngắn vài chữ uy nghiêm.
[Quân Khu 3054]
Có bốn người lính đang canh gác, vừa nhìn thấy người khả nghi tiến gần, họ đã nâng s.ú.n.g hướng về phía cô mà cảnh giác. Một chiến sĩ từ từ đi đến, cách hai mét thì ngừng lại, lạnh lùng hỏi: "Who are you?"