Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi

Chương 68: Chương 68

Nghe đến vài chữ Tần Dĩ Quan sẽ sang nước A, Sơn Chi như bắt được chiếc phao cứu sinh, cô khích động nói: "Cậu sang nước A sao? Cậu, cậu có thể cho mình đi cùng không?" 

Sợ cậu nghi ngờ, cô lắp bắp vụng về, viện thêm lý do: "Thật ra, thật ra mình đăng ký tham gia tình nguyện ở toà soạn Kỷ Canh nhưng mà ngay lúc mình sắp lên chuyến bay sang nước A thì bà nội mất, cho nên mình không đi theo đoàn tình nguyện sang đó được. Mấy ngày nay mình có liên hệ bên toà soạn, nhưng họ nói, bay qua nước A bây giờ rất khó, bên đó chiến tranh đang cực kỳ gay gắt nên việc yêu cầu nước A đón người vô cùng rắc rối, chỉ có máy bay nước A sang đón được thôi, chứ không cho máy bay khác tự ý bay vào được." 

"Mình cũng có nghe nói. Bởi vì khó khăn di chuyển nên mình đã xin chính phủ, họ nói chính phủ nước A cũng đồng ý cho máy bay hạ cánh, và điều kiện của chính phủ nước ta là phải mang những người dân lao động trở về quê hương thì mới cho mình đi, mình đồng ý rồi nên họ cấp phép cho mình sang đấy." 

"Cậu có thể cho mình đi cùng không? Nếu mà khó quá mình có thể trốn trong vali cũng được, người mình nhỏ có thể nằm trong đó." Sơn Chi khẩn cầu, gấp gáp nói. 

"Khi qua chỗ kiểm tra thì cũng sẽ phát hiện ra cậu thôi." Tần Dĩ Quan lưỡng lự: "Chuyện này... Sơn Chi à, bên đó vô cùng nguy hiểm, cậu vẫn muốn sang bên đó đi tình nguyện sao? Mình không muốn góp một tay khiến cậu vào đường chết, mình không đồng ý cho cậu đi cùng đâu." 

Lời nói của cậu cứng rắn sắt thép, cương quyết không để Sơn Chi đi. 

Sơn Chi mím môi, một vài giây nghĩ ngợi rồi gật đầu, cứng rắn khẳng định: "Mình nhất định phải sang được đó, nếu cậu không cho mình đi cùng thì mình sẽ tự tìm cách khác."  

Nhìn thấy động thái muốn rời đi của Sơn Chi, Tần Dĩ Quan hơi lo lắng, nhốn nháo kéo tay cô lại: "Cậu định làm gì khi không có hãng máy bay nào tiếp nhận lịch trình sang nước A?" 

"Mình nói rồi, bằng mọi cách, kể cả mạng sống của mình, mình nhất định phải sang đó." 

"Chỉ là đi làm một người tình nguyện viên thôi mà, đâu cần thiết khiến cậu buông bỏ mạng sống như vậy... Bà nội vừa mất, bà ấy rất mong nhìn thấy cậu sống hạnh phúc vui vẻ và khoẻ mạnh." 

Nhưng mà Dĩ Quan à, ở đây không có người mình yêu, người bà mình thương mất rồi, chỉ có sang nước A mình mới tìm được hạnh phúc, và mình tin rằng bà cũng sẽ ủng hộ quyết định của mình. 

Sơn Chi hít lấy một hơi run rẩy, gạt tay cậu ra, đồng thời nhìn cậu mà thẳng thắn nói: 

"Mấy tháng trước, khi mình đặt bút điền vào giấy tham gia tình nguyện mình đã không hối hận, càng không sợ chết, và khi đặt chân đến vùng đất triệu người đau khổ kia thì mình tin quyết định của mình hoàn toàn đúng. Lương y như từ mẫu, Dĩ Quan, bất kể ai là bác sĩ đều không muốn bệnh nhân c.h.ế.t trước mặt mình, nếu mình sợ chết, mình không xứng là một bác sĩ, càng không xứng để được sống tốt khi mang danh phận cao quý đó." 

Nhớ lại thời gian ở nước A, cô hoài niệm: "Những đứa trẻ ở đó rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn. Cậu biết không, ai cũng nói đứa trẻ con luôn hồn nhiên nhưng những đứa nhỏ ở đó ngoài hồn nhiên ra còn có tự ti, khi thấy bản thân mình không sạch sẽ, chúng đưa đồ hay nhận thứ gì đều sẽ lau tay thật sạch sẽ. Bộ dạng đó, mình không kiềm được, có những đứa trẻ đến cả kẹo ngọt còn không biết có mùi vị ra sao. Đáng thương lắm đúng không, cho nên, mình lấy những đứa trẻ đó làm niềm tin, động lực, mình mong rằng một ngày nào đó có thể nghe lại tiếng cười trẻ con." 

Tiếng cười hồn nhiên của đám nhóc trước khi bị b.o.m dội xuống, cảnh tượng lúc đó đã tự khắc in sâu trong tâm trí Sơn Chi như một bia khắc, chỉ cần nói ra, thước phim bất chợt ùa về, tim nhói tay run. 

Trái tim cơ hồ thắt lại khiến hô hấp trở nên gấp gáp. 

Chốc sau, Sơn Chi đã bình tĩnh trở lại, cô cười cứng nhắc: "Bất kể khó khăn đến đâu, mình cũng phải sang nước A bằng được. Nếu không còn chuyện gì khác thì mình đi đây." 

Cô đứng dậy cất bước rời đi. 

Phía sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu bất lực của Tần Dĩ Quan. 

"Sơn Chi." 

Ba giờ sáng, tại sảnh chờ của sân bay. 

Xung quanh vắng không một bóng người, chỉ có một dáng hình nho nhỏ với hành trang đơn sơ đang co ro ngồi trên ghế, vòng tay ôm lấy cơ thể gần như đông cứng của mình, cô mặc chiếc áo Tống Miên tặng mình, dù vậy, ở cái thời tiết này vẫn rất lạnh. 

Sơn Chi hà hơi vào tay, rồi ma sát thật mạnh. 

Lạnh đến nổi phải dậm chân mấy chục cái, rùng người. 

Tần Dĩ Quan nói bốn giờ sáng máy bay sẽ khởi hành, là do cô nôn nóng ngủ không được nên hai giờ đã bắt xe đi ra sân bay, ngồi đợi đến ba giờ ba mươi phút thì thấy Tần Dĩ Quan đi cùng trợ lý của chú Tần bước đến. 

"Chờ lâu không?" Tần Dĩ Quan ân cần hỏi. 

"Không đâu, mình cũng mới đến được mười phút thôi." 

Cậu nhìn balo trên lưng cô, ngờ vực nói: "Cậu chỉ mang bao nhiêu đây thôi hả?" 

Sơn Chi cười cười, kéo balo nhích lên: "Bao nhiêu đây là đủ rồi, mình sang đó cũng chỉ ở nơi đóng quân thôi, mang nhiều thì chỉ thêm nặng." 

Bốn giờ máy bay khởi hành, cất cánh bay lên không trung. 

Trên máy bay vắng vẻ, chỉ có vài người cùng những nữ tiếp viên hàng không. 

Không khí ẩm đạm, xung quanh không chỉ mùi thuốc s.ú.n.g mà còn có mùi c.h.ế.t chóc. Những t.h.i t.h.ể phân hủy, quang cảnh ngập tràn sự tối tăm ghê rợn. 

*Đoàng* 

"A a a!" 

"Chạy, mau chạy đi!"  

"Chạy nhanh." 

"...Con tôi, con tôi đâu rồi, con ơi!"  

"Burnice, các anh đâu rồi, mau đến đây..." 

"...Bọn chúng đến rồi, ác quỷ đến rồi!"