Vạn Xuân Đế Quốc
Chương 641: Lúc trời hửng sáng
Chương 641: Lúc trời hửng sáng
Chúng tướng chờ một lúc Chương mới chậm rãi nói:
- Cái hồ nước rộng như vậy, phía Nam của hồ có tre trúc bạt ngàn như rừng. Thực nói, những nơi như thế rất phù hợp làm chỗ ẩn náu cho một đạo binh nhỏ. Chúng ta phao tin Kẻ Mẩy đã bị chiếm, Tô Trung Từ cử ba lượt thám mã đều b·ị b·ắt. Trong thành hẳn cũng có tin đồn do bọn thằng Cò tung ra, tin này thì không có độ rộng bằng tin do các bà các cô Kẻ Mẩy phao. Tuy thế, bọn thằng Cò tập trung tung tin ở cửa Đông, nơi binh mã đi qua. Tô Trung Từ vốn đa nghi, ông ta không chắc Kẻ Mẩy bị chiếm, hẳn nghĩ đó là tin giả do chúng ta tung ra, muốn dụ ông ta điều binh mã đến Kẻ Mẩy thật sớm.
Bố Giáp bèn thắc mắc:
- Vương thượng, ngài nghĩ Lý Tùng Hoán giấu binh trong quãng rừng tre. Nếu quả như ta ở Kẻ Mẩy, t·ấn c·ông khu vực Loa Sơn, lúc ấy Lý Tùng Hoán sẽ dẫn quân ém trong rừng tre đổ ra đánh tập hậu chúng ta?
Chương khẽ gật đầu:
- Đó là một khả năng. Binh mã ra khỏi thành chập tối rồi hạ trại là cớ làm sao? Giả như ông là Thái uý, ông có điều binh như vậy không?
- Mạt tướng hoặc điều binh thẳng đến Kẻ Mẩy tiếp ứng, hoặc đóng binh trong thành sẵn sàng xuất kích. - Phùng Hiền đáp thay Bố Giáp. - Vương thượng nghĩ Tô Trung Từ có m·ưu đ·ồ khi điều Lý Tùng Hoán xuất thành ạ?
Chương gật đầu. Bố Giáp thắc mắc thêm:
- Vậy… quê quán của Lý Tùng Hoán liên quan gì đến việc chúng ta dừng chân tại đây, thưa vương thượng?
Mai Đắc Thắng lại đưa hoạ đồ giấy, Chương chỉ lên đó và nói:
- Tiếp cứu Kẻ Mẩy có thể điều khinh kị, trọng kị từ làng Cái, làng Đình thay vì choLý Tùng Hoán xuất thành. Ta muốn biết tay Hoán và quân bản bộ của hắn người đồng bằng hay miền sơn cước để trù liệu.
Cao Tòng Chinh nãy giờ lặng im quỳ gối nghiền ngẫm, lúc này mới lên tiếng đoán định:
- Phải chăng Đại Vương muốn dự đoán Lý Tùng Hoán sẽ hành động ra làm sao, đặt phục binh trong quãng rừng trúc, doanh tạm chỉ là mồi nhử? Nếu Hoán người thượng du, hắn và quân của hắn sẽ ẩn náu tốt. Chưa kể chúng ẩn náu dưới hồ nước. Tối trời thế này, giả như ta đánh hắn, phục binh ba mặt đổ ra, lấy ít địch nhiều.
Bố Giáp dường như đã hiểu ra, cặp mắt sáng lên, nói rằng:
- Có thể hắn đem theo khinh kị, điều một toán thẳng đến Kẻ Mẩy thăm dò thực hư. Nếu đụng ta, hắn giả thua chạy dài.
Chương nhoẻn miệng cười, vụt đứng dậy vặn mình mấy cái, bảo rằng:
- Các ông đã hiểu ra rồi đấy. Tô Trung Từ mưu mẹo, phải đề cao ông ta mới được. Nếu ta đoán không lầm, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ có tin từ hậu quân báo lên.
Chúng tướng kéo nhau đứng dậy, người nào người nấy gật gù, cùng ngoảnh mặt trông về hướng Kẻ Mẩy.
Thời gian lặng lẽ trôi, đạo binh gần ba nghìn người náu mình trong đêm tối rét buốt.
Đầu giờ Sửu quả nhiên có tin tức từ hậu quân truyền đến. Một toán hơn hai trăm quân kị không rõ danh tính bất thình lình đột kích thẳng vào doanh Kẻ Mẩy từ hướng Tây vào quãng cuối giờ Hợi. May mắn thay, quân cảnh giới Thiên Đức bố trí khắp nơi đã kịp phát hiện bắn pháo hiệu. Nhờ đó, quân trong doanh Kẻ Mẩy có đủ thời gian ứng phó. Toán khinh kị khá đung mãnh, vượt rào cự mã, đánh thẳng vào cổng chính. Quân Thiên Đức trong làng Kẻ Mẩy Thượng và Kẻ Mẩy Hạ dựa vào pháo hiệu đã chia nhau ứng biến. Một đạo đến doanh, đạo còn lại thẳng về hướng Tây, vòng xuống Nam chặn hậu. Quân tiếp viện còn chưa đến, toán khinh kị liệu thế địch không nổi bèn rút lui. Rút được một quãng đụng đạo bộ binh từ Kẻ Mẩy Hạ đang cơ động. Hai bên chưa giao chiến, toán khinh khi chạy về hướng Tây Nam mất dạng. Quân Thiên Đức không truy theo, chia nhau đóng giữ tại một vài vị trí nhằm yểm hộ lẫn nhau khi có biến.
- Chúng nó đánh một vòng nên không đụng ta ở đây. - Phùng Hiền tiếc rẻ. - Nghĩa là Tô Trung Từ dự đoán ta sẽ theo lối này đánh Loa Sơn?
- Không phải đâu. - Cao Tòng Chinh nói. - Lối này không thuận cho kị binh.
- Như vậy vương thượng dự đoán đúng, Lý Tùng Hoán muốn dụ ta đuổi theo ngả ấy và bỏ ngỏ ngả này. - Bố Giáp nhận định. - Tô Trung Từ tin rằng ta sẽ đánh Loa Sơn nên muốn để im cho ta đi.
Cao Tòng Chinh gõ nhẹ lên đầu:
- Thuộc hạ không hiểu vì sao Đại Vương lại phao tin trước cho Tô Thái uý. Nếu ta âm thầm, mau chóng tử Kẻ Mẩy đánh đến làng Cái, Loa Sơn từ sớm qua chả phải hay hơn ạ?
Cả bọn cho là phải, cùng chờ Chương giải đáp. Chương thản nhiên nói:
- Hư hư thực thực, để ông ta tin điều ông ta muốn tin, tin rằng ta mắc bẫy do ông ta đặt ra. Tốt mà.
Cao Tòng Chinh van nài:
- Mạt tướng hãy còn chưa tỏ, xin Đại Vương giảng giải cho thông ạ.
- Anh xa kinh thành chưa lâu mà không biết Lý Tùng Hoán là ai, đó thực sự là một điều đáng lưu tâm lắm. Một người dẫn quân xuất thành lúc thật giả chưa phân, đóng trại hờ hững, bày ra cho người khác ăn thì nhất định không đơn giản. Hắn có thể mới đầu quân dưới trướng Thái uý. Thái uý từng thất trận khi sang Siêu Loại, người như ông ta không dễ bỏ qua cho người khác. Hẳn đã chuẩn b·ị đ·ánh lâu dài với ta. - Chương nói một thôi một hồi. - Những hành động của chúng ta, trừ việc dừng chân ở đây, đều nằm trong dự liệu của lão cáo già ấy.
Phùng Hiền ngạc nhiên:
- Chứ không phải vương thượng cho quân nghỉ chân, chờ tin trinh sát mới quyết định giờ hành động ạ?
Chương vỗ vai Phùng Hiền, tặc lưỡi bảo:
- Ta tin tưởng ở các ông nhưng một vài điều chỉ là dự đoán, nói ra sớm e lòng quân r·ối l·oạn.
Bố Giáp nói:
- Có nghĩa vương thượng muốn dừng chân, chờ Hoán đánh hậu quân thăm dò binh lực.
Chương tủm tỉm cười không nói. Bố Giáp lại thêm:
- Mạt tướng đồ rằng quân binh từ khu làng Cái sẽ kéo đến Kẻ Mẩy sớm thôi.
- Đúng! - Chương gật đầu. - Và lối này gần nhất phải không anh Chinh?
- Dạ, bộ quân chỉ hơn một canh giờ sẽ đến Kẻ Mẩy bằng lối này.
Chương cười, đưa tay vuốt cằm:
- Lý Tùng Hoán ít nhiều biết binh lực Kẻ Mẩy mỏng, nhất định sẽ dùng đại binh đánh nhanh. Hạ lệnh ba quân tản ra, tránh xa đường mòn. Trường hợp địch ngang qua đây đến Kẻ Mẩy cứ để chúng đi, tuyệt không vọng động.
Đoạn Chương nói với Phùng Hiền:
- Anh chuẩn bị sẵn một tiểu đoàn nhẹ, nếu binh triều đi qua thì bám theo, chờ lúc thuận lợi hãy tập hậu.
Rồi quay ra hỏi Bố Giáp:
- Quân từ Ngọc Mịch liệu giờ này đã sang Kẻ Mẩy chưa nhỉ?
- Dạ thưa, sớm nhất cũng phải đầu trống canh Năm thì đạo tiên phong mới đến. Theo kế hoạch, hai nghìn bộ quân sẽ đứng chân trong ba xóm trước khi trời sáng đó ạ.
- Được! - Chương hài lòng. - Cứ bá·m s·át kế hoạch. Hãy để Lý Tùng Hoán thể hiện một chút.
Bố Giáp gọi quân hầu lại căn dặn cẩn thận, quân hầu vâng dạ, phút chốc bóng dáng đã lẫn vào màn đêm ở hướng Kẻ Mẩy.
Đạo binh dưới quyền chỉ huy trực tiếp của Chương bắt đầu xoá dấu vết, tản ra tìm vị trí ẩn nấp cách xa những con đường mòn và được phép chợp mắt dưỡng sức.
Chương ngả lưng ven một gốc cây, Yên Thư và Lam Giang mỗi người một bên, thu mình nép sát vào người Chương.
Đầu canh Năm, quân cảnh giới cấp báo. Hướng Đông có một đạo binh chừng năm trăm người ngựa đanh tiến nhanh, độ một khắc nữa sẽ đi ngang qua các vị trí ẩn nấp của quân.
Chương tận mắt trông đoàn binh đi nhanh như chạy trong đêm. Đạo binh này đi xa rồi, Chương lại bảo Phùng Hiền:
- Đừng vội, chờ thêm một lúc! Số binh này không đủ để hợp lực. Tô Trung Từ sẽ đoán ta từ Ngọc Mịch sang nên muốn chiếm lại Kẻ Mẩy, đón đánh ta.
Hơn một khắc sau, từ hướng Đông Nam lù mù xuất hiện một đạo binh.
- Dạ thưa thủ trưởng! Đạo này hơn một nghìn quân, có đem theo Cự thạch pháo cỡ nhỏ, có cả cung thủ song không nhiều, áng chừng ba, bốn trăm.
Nghe trinh sát báo cáo xong, Chương nói với Phùng Hiền:
- Bám theo đạo này, hẳn chúng từ Loa Sơn hoặc trong thành, nhớ giữ khoảng cách. Lúc giao chiến cũng giữ khoảng cách, tận dụng hoả khí, cốt hù doạ, không sa vào quần chiến.
Phùng Hiền nhận lệnh, lập tức dẫn một tiểu đoàn gọn khoảng ba trăm người lặng lẽ bám theo.
- Vương thượng! Ngài dự liệu như thần! Liệu còn đạo binh nào qua lối này không ạ?
Chương cười:
- Ông Giáp ơi là ông Giáp, ông học thói xu nịnh đâu ra đấy?
Bố Giáp gãi đầu:
- Thưa, thuộc tướng nói thật lòng.
- Ta nghĩ hết rồi. Nếu còn thì phải trời sáng rõ. Quân trong thành sẽ theo ngả Lý Tùng Hoán, đi xa hơn độ gần hai mươi dặm nhưng… nói sao nhỉ, an toàn hơn.
- Vậy bây giờ ta xuất phát tiếp được chưa ạ?
Chương gật đầu:
- Làng Cái mà đi.
Đạo quân bắt đầu di chuyển, chưa được bao xa thì bọn Vi Thọ Kỳ quay lại.
- Dạ thưa! Lý Tùng Hoán tên thật là Sùng Hoán. Hắn người Vân Nam quốc, nghe nói văn võ toàn tài, tuổi trạc tứ tuần. Thái uý đã xin với Trữ quân ban họ Lý nên hắn cải tên. Sùng Hoán dụng binh nhanh, thích đánh vỗ mặt hơn là tập kích.
- Vất vả cho anh rồi! - Chương nói. - Anh lui về trung quân, để anh Kê trong đạo tiền trạm.
Bố Giáp đi gần bên Chương, nói nhỏ:
- Tô lão tặc có vẻ ưa dùng người phương Bắc, vương thượng thấy sao ạ?
- Hoặc dưới trướng ông ta hết tướng tài, hoặc càng ngày càng lệ thuộc. Cái thế nó vậy, càng tốt.
- Tùng Hoán chẳng phải dân xuôi hay ngược mà người ngoại bang nên hành binh khó đoán. Nếu không có vương thượng cùng đi, thuộc tướng đã đụng hắn rồi.
Chương ngoái lại, cười mà rằng:
- Trước sức mạnh tuyệt đối thì mấy mưu kế nhỏ nhoi của Tô lão cáo chẳng nghĩa lí gì. Ông có binh hùng tướng mạnh trong tay, đụng là thắng. Ta chỉ muốn giảm bớt thiệt hại cho hai bên nên mới phải tính kế ứng biến. Làng Cái chẳng còn xa, sắp đến lúc cho dân kinh sư nghe danh Bố Giáp như nghe cọp gầm.
- Tạ ơn vương thượng đã tin tưởng, thuộc tướng xin dốc sức.
Đạo quân dừng chân khi cách làng Cái chừng 5 dặm, chờ trinh sát mục tiêu báo cáo lần cuối trước khi t·ấn c·ông.
Trên bầu trời xanh sẫm, Sao Mai đã lấp ló ở đằng Tây, báo hiệu mặt trời sắp ló dạng.
Chúng tướng chờ một lúc Chương mới chậm rãi nói:
- Cái hồ nước rộng như vậy, phía Nam của hồ có tre trúc bạt ngàn như rừng. Thực nói, những nơi như thế rất phù hợp làm chỗ ẩn náu cho một đạo binh nhỏ. Chúng ta phao tin Kẻ Mẩy đã bị chiếm, Tô Trung Từ cử ba lượt thám mã đều b·ị b·ắt. Trong thành hẳn cũng có tin đồn do bọn thằng Cò tung ra, tin này thì không có độ rộng bằng tin do các bà các cô Kẻ Mẩy phao. Tuy thế, bọn thằng Cò tập trung tung tin ở cửa Đông, nơi binh mã đi qua. Tô Trung Từ vốn đa nghi, ông ta không chắc Kẻ Mẩy bị chiếm, hẳn nghĩ đó là tin giả do chúng ta tung ra, muốn dụ ông ta điều binh mã đến Kẻ Mẩy thật sớm.
Bố Giáp bèn thắc mắc:
- Vương thượng, ngài nghĩ Lý Tùng Hoán giấu binh trong quãng rừng tre. Nếu quả như ta ở Kẻ Mẩy, t·ấn c·ông khu vực Loa Sơn, lúc ấy Lý Tùng Hoán sẽ dẫn quân ém trong rừng tre đổ ra đánh tập hậu chúng ta?
Chương khẽ gật đầu:
- Đó là một khả năng. Binh mã ra khỏi thành chập tối rồi hạ trại là cớ làm sao? Giả như ông là Thái uý, ông có điều binh như vậy không?
- Mạt tướng hoặc điều binh thẳng đến Kẻ Mẩy tiếp ứng, hoặc đóng binh trong thành sẵn sàng xuất kích. - Phùng Hiền đáp thay Bố Giáp. - Vương thượng nghĩ Tô Trung Từ có m·ưu đ·ồ khi điều Lý Tùng Hoán xuất thành ạ?
Chương gật đầu. Bố Giáp thắc mắc thêm:
- Vậy… quê quán của Lý Tùng Hoán liên quan gì đến việc chúng ta dừng chân tại đây, thưa vương thượng?
Mai Đắc Thắng lại đưa hoạ đồ giấy, Chương chỉ lên đó và nói:
- Tiếp cứu Kẻ Mẩy có thể điều khinh kị, trọng kị từ làng Cái, làng Đình thay vì choLý Tùng Hoán xuất thành. Ta muốn biết tay Hoán và quân bản bộ của hắn người đồng bằng hay miền sơn cước để trù liệu.
Cao Tòng Chinh nãy giờ lặng im quỳ gối nghiền ngẫm, lúc này mới lên tiếng đoán định:
- Phải chăng Đại Vương muốn dự đoán Lý Tùng Hoán sẽ hành động ra làm sao, đặt phục binh trong quãng rừng trúc, doanh tạm chỉ là mồi nhử? Nếu Hoán người thượng du, hắn và quân của hắn sẽ ẩn náu tốt. Chưa kể chúng ẩn náu dưới hồ nước. Tối trời thế này, giả như ta đánh hắn, phục binh ba mặt đổ ra, lấy ít địch nhiều.
Bố Giáp dường như đã hiểu ra, cặp mắt sáng lên, nói rằng:
- Có thể hắn đem theo khinh kị, điều một toán thẳng đến Kẻ Mẩy thăm dò thực hư. Nếu đụng ta, hắn giả thua chạy dài.
Chương nhoẻn miệng cười, vụt đứng dậy vặn mình mấy cái, bảo rằng:
- Các ông đã hiểu ra rồi đấy. Tô Trung Từ mưu mẹo, phải đề cao ông ta mới được. Nếu ta đoán không lầm, chỉ chốc lát nữa thôi sẽ có tin từ hậu quân báo lên.
Chúng tướng kéo nhau đứng dậy, người nào người nấy gật gù, cùng ngoảnh mặt trông về hướng Kẻ Mẩy.
Thời gian lặng lẽ trôi, đạo binh gần ba nghìn người náu mình trong đêm tối rét buốt.
Đầu giờ Sửu quả nhiên có tin tức từ hậu quân truyền đến. Một toán hơn hai trăm quân kị không rõ danh tính bất thình lình đột kích thẳng vào doanh Kẻ Mẩy từ hướng Tây vào quãng cuối giờ Hợi. May mắn thay, quân cảnh giới Thiên Đức bố trí khắp nơi đã kịp phát hiện bắn pháo hiệu. Nhờ đó, quân trong doanh Kẻ Mẩy có đủ thời gian ứng phó. Toán khinh kị khá đung mãnh, vượt rào cự mã, đánh thẳng vào cổng chính. Quân Thiên Đức trong làng Kẻ Mẩy Thượng và Kẻ Mẩy Hạ dựa vào pháo hiệu đã chia nhau ứng biến. Một đạo đến doanh, đạo còn lại thẳng về hướng Tây, vòng xuống Nam chặn hậu. Quân tiếp viện còn chưa đến, toán khinh kị liệu thế địch không nổi bèn rút lui. Rút được một quãng đụng đạo bộ binh từ Kẻ Mẩy Hạ đang cơ động. Hai bên chưa giao chiến, toán khinh khi chạy về hướng Tây Nam mất dạng. Quân Thiên Đức không truy theo, chia nhau đóng giữ tại một vài vị trí nhằm yểm hộ lẫn nhau khi có biến.
- Chúng nó đánh một vòng nên không đụng ta ở đây. - Phùng Hiền tiếc rẻ. - Nghĩa là Tô Trung Từ dự đoán ta sẽ theo lối này đánh Loa Sơn?
- Không phải đâu. - Cao Tòng Chinh nói. - Lối này không thuận cho kị binh.
- Như vậy vương thượng dự đoán đúng, Lý Tùng Hoán muốn dụ ta đuổi theo ngả ấy và bỏ ngỏ ngả này. - Bố Giáp nhận định. - Tô Trung Từ tin rằng ta sẽ đánh Loa Sơn nên muốn để im cho ta đi.
Cao Tòng Chinh gõ nhẹ lên đầu:
- Thuộc hạ không hiểu vì sao Đại Vương lại phao tin trước cho Tô Thái uý. Nếu ta âm thầm, mau chóng tử Kẻ Mẩy đánh đến làng Cái, Loa Sơn từ sớm qua chả phải hay hơn ạ?
Cả bọn cho là phải, cùng chờ Chương giải đáp. Chương thản nhiên nói:
- Hư hư thực thực, để ông ta tin điều ông ta muốn tin, tin rằng ta mắc bẫy do ông ta đặt ra. Tốt mà.
Cao Tòng Chinh van nài:
- Mạt tướng hãy còn chưa tỏ, xin Đại Vương giảng giải cho thông ạ.
- Anh xa kinh thành chưa lâu mà không biết Lý Tùng Hoán là ai, đó thực sự là một điều đáng lưu tâm lắm. Một người dẫn quân xuất thành lúc thật giả chưa phân, đóng trại hờ hững, bày ra cho người khác ăn thì nhất định không đơn giản. Hắn có thể mới đầu quân dưới trướng Thái uý. Thái uý từng thất trận khi sang Siêu Loại, người như ông ta không dễ bỏ qua cho người khác. Hẳn đã chuẩn b·ị đ·ánh lâu dài với ta. - Chương nói một thôi một hồi. - Những hành động của chúng ta, trừ việc dừng chân ở đây, đều nằm trong dự liệu của lão cáo già ấy.
Phùng Hiền ngạc nhiên:
- Chứ không phải vương thượng cho quân nghỉ chân, chờ tin trinh sát mới quyết định giờ hành động ạ?
Chương vỗ vai Phùng Hiền, tặc lưỡi bảo:
- Ta tin tưởng ở các ông nhưng một vài điều chỉ là dự đoán, nói ra sớm e lòng quân r·ối l·oạn.
Bố Giáp nói:
- Có nghĩa vương thượng muốn dừng chân, chờ Hoán đánh hậu quân thăm dò binh lực.
Chương tủm tỉm cười không nói. Bố Giáp lại thêm:
- Mạt tướng đồ rằng quân binh từ khu làng Cái sẽ kéo đến Kẻ Mẩy sớm thôi.
- Đúng! - Chương gật đầu. - Và lối này gần nhất phải không anh Chinh?
- Dạ, bộ quân chỉ hơn một canh giờ sẽ đến Kẻ Mẩy bằng lối này.
Chương cười, đưa tay vuốt cằm:
- Lý Tùng Hoán ít nhiều biết binh lực Kẻ Mẩy mỏng, nhất định sẽ dùng đại binh đánh nhanh. Hạ lệnh ba quân tản ra, tránh xa đường mòn. Trường hợp địch ngang qua đây đến Kẻ Mẩy cứ để chúng đi, tuyệt không vọng động.
Đoạn Chương nói với Phùng Hiền:
- Anh chuẩn bị sẵn một tiểu đoàn nhẹ, nếu binh triều đi qua thì bám theo, chờ lúc thuận lợi hãy tập hậu.
Rồi quay ra hỏi Bố Giáp:
- Quân từ Ngọc Mịch liệu giờ này đã sang Kẻ Mẩy chưa nhỉ?
- Dạ thưa, sớm nhất cũng phải đầu trống canh Năm thì đạo tiên phong mới đến. Theo kế hoạch, hai nghìn bộ quân sẽ đứng chân trong ba xóm trước khi trời sáng đó ạ.
- Được! - Chương hài lòng. - Cứ bá·m s·át kế hoạch. Hãy để Lý Tùng Hoán thể hiện một chút.
Bố Giáp gọi quân hầu lại căn dặn cẩn thận, quân hầu vâng dạ, phút chốc bóng dáng đã lẫn vào màn đêm ở hướng Kẻ Mẩy.
Đạo binh dưới quyền chỉ huy trực tiếp của Chương bắt đầu xoá dấu vết, tản ra tìm vị trí ẩn nấp cách xa những con đường mòn và được phép chợp mắt dưỡng sức.
Chương ngả lưng ven một gốc cây, Yên Thư và Lam Giang mỗi người một bên, thu mình nép sát vào người Chương.
Đầu canh Năm, quân cảnh giới cấp báo. Hướng Đông có một đạo binh chừng năm trăm người ngựa đanh tiến nhanh, độ một khắc nữa sẽ đi ngang qua các vị trí ẩn nấp của quân.
Chương tận mắt trông đoàn binh đi nhanh như chạy trong đêm. Đạo binh này đi xa rồi, Chương lại bảo Phùng Hiền:
- Đừng vội, chờ thêm một lúc! Số binh này không đủ để hợp lực. Tô Trung Từ sẽ đoán ta từ Ngọc Mịch sang nên muốn chiếm lại Kẻ Mẩy, đón đánh ta.
Hơn một khắc sau, từ hướng Đông Nam lù mù xuất hiện một đạo binh.
- Dạ thưa thủ trưởng! Đạo này hơn một nghìn quân, có đem theo Cự thạch pháo cỡ nhỏ, có cả cung thủ song không nhiều, áng chừng ba, bốn trăm.
Nghe trinh sát báo cáo xong, Chương nói với Phùng Hiền:
- Bám theo đạo này, hẳn chúng từ Loa Sơn hoặc trong thành, nhớ giữ khoảng cách. Lúc giao chiến cũng giữ khoảng cách, tận dụng hoả khí, cốt hù doạ, không sa vào quần chiến.
Phùng Hiền nhận lệnh, lập tức dẫn một tiểu đoàn gọn khoảng ba trăm người lặng lẽ bám theo.
- Vương thượng! Ngài dự liệu như thần! Liệu còn đạo binh nào qua lối này không ạ?
Chương cười:
- Ông Giáp ơi là ông Giáp, ông học thói xu nịnh đâu ra đấy?
Bố Giáp gãi đầu:
- Thưa, thuộc tướng nói thật lòng.
- Ta nghĩ hết rồi. Nếu còn thì phải trời sáng rõ. Quân trong thành sẽ theo ngả Lý Tùng Hoán, đi xa hơn độ gần hai mươi dặm nhưng… nói sao nhỉ, an toàn hơn.
- Vậy bây giờ ta xuất phát tiếp được chưa ạ?
Chương gật đầu:
- Làng Cái mà đi.
Đạo quân bắt đầu di chuyển, chưa được bao xa thì bọn Vi Thọ Kỳ quay lại.
- Dạ thưa! Lý Tùng Hoán tên thật là Sùng Hoán. Hắn người Vân Nam quốc, nghe nói văn võ toàn tài, tuổi trạc tứ tuần. Thái uý đã xin với Trữ quân ban họ Lý nên hắn cải tên. Sùng Hoán dụng binh nhanh, thích đánh vỗ mặt hơn là tập kích.
- Vất vả cho anh rồi! - Chương nói. - Anh lui về trung quân, để anh Kê trong đạo tiền trạm.
Bố Giáp đi gần bên Chương, nói nhỏ:
- Tô lão tặc có vẻ ưa dùng người phương Bắc, vương thượng thấy sao ạ?
- Hoặc dưới trướng ông ta hết tướng tài, hoặc càng ngày càng lệ thuộc. Cái thế nó vậy, càng tốt.
- Tùng Hoán chẳng phải dân xuôi hay ngược mà người ngoại bang nên hành binh khó đoán. Nếu không có vương thượng cùng đi, thuộc tướng đã đụng hắn rồi.
Chương ngoái lại, cười mà rằng:
- Trước sức mạnh tuyệt đối thì mấy mưu kế nhỏ nhoi của Tô lão cáo chẳng nghĩa lí gì. Ông có binh hùng tướng mạnh trong tay, đụng là thắng. Ta chỉ muốn giảm bớt thiệt hại cho hai bên nên mới phải tính kế ứng biến. Làng Cái chẳng còn xa, sắp đến lúc cho dân kinh sư nghe danh Bố Giáp như nghe cọp gầm.
- Tạ ơn vương thượng đã tin tưởng, thuộc tướng xin dốc sức.
Đạo quân dừng chân khi cách làng Cái chừng 5 dặm, chờ trinh sát mục tiêu báo cáo lần cuối trước khi t·ấn c·ông.
Trên bầu trời xanh sẫm, Sao Mai đã lấp ló ở đằng Tây, báo hiệu mặt trời sắp ló dạng.