Tuyệt Đối Dịu Dàng
Chương 38: Chọn một trong hai, cứu ai?
“Đừng dùng loại này ánh mắt nhìn tôi.” Thẩm Mộ chỉ vào đôi mắt kia, “Sẽ không nhịn được muốn móc nó ra!”
Anh ta cũng phát hiện ra, người em trai cùng cha khác mẹ kia của mình ngược lại cũng có nét giống với hai người phụ nữ này. Vốn dĩ không có tình anh em gì với Thẩm Diệc Thần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ngoại hình của Thẩm Diệc Thần giống mẹ, càng thêm thống hận hơn!
“Thẩm Diệc Thần đâu?” Hạ Sí nắm chặt ngón tay, trong lòng lặng lẽ tự nhủ với bản thân mình không được để lộ ra sự sợ hãi.
“Cô thế mà thật sự quan tâm đến nó, rõ ràng là sợ tôi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến đây.” Thẩm Mộ lạnh lùng mỉm cười, tựa như đang trào phúng lựa chọn ngu muội của cô, “Cô nên hận nó, lúc trước mẹ cô vì nó còn chưa sinh ra, không màng đến sự cầu xin và nỗi oan khuất của cô, bao che tôi, dung túng tôi, có còn nhớ rõ không?”
Chuyện năm đó tựa như một cái gai bén nhọn đâm sâu vào trong cơ thể của Hạ Sí, đến bây giờ cũng chưa thể nhổ ra sạch sẽ được. Thẩm Mộ muốn lấy chuyện này để chọc giận cô, làm cho lý trí cô hỗn loạn, nhưng Hạ Sí cũng không phải là cô bé trước kia, không hề có cảm giác an toàn, không có chỗ nương tựa.
“Đúng, tôi chán ghét nó.” Cô cố ý nói theo lời Thẩm Mộ, nhưng giọng điệu lại không thể nghe ra được một chút chán ghét nào.
Thẩm Mộ vỗ tay: “Nói dối đi.”
Nếu thật sự chán ghét, thì sẽ không chịu để cho anh ta uy hiếp.
Thẩm Mộ nói: “Thằng nhóc này thật đáng thương, đã đói bụng vài ngày rồi.”
Hạ Sí mơ hồ đoán được cái gì đó, trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh nào đó, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm buồn nôn, thiếu chút nữa đã phun ra.
Thẩm Mộ đột nhiên cười to, nhìn Từ nữ sĩ trong màn hình nói: “Hai người trên mặt đất kia, bà chọn một người, tôi bảo đảm sẽ mang người đó trở về nguyên vẹn.”
“Về phần người còn lại……” Thẩm Mộ chỉ về phía lồng sắt.
Nghe thấy được mùi sinh vật sống, con “mãnh thú” trong lồng sắt đói đến nỗi hai mắt tỏa sáng. Nếu ai bị đưa vào, không hề có năng lực phản kháng, nhất định sẽ bị mãnh thú xé nát, cửu tử nhất sinh (*).
(*) Cửu tử nhất sinh có nghĩa là chín phần chết, chỉ còn một phần sống –> nguy hiểm.
Bất luận Từ nữ sĩ chọn ai, đều là tự tay đưa người kia vào địa ngục.
“Cậu làm thế này là phạm pháp!” Trái tim Từ nữ sĩ như bị dao cắt.
“Ha ha ha ha.” Thẩm Mộ càn rỡ cười rộ lên, “Phạm pháp? Tôi sợ quá đi.”
Từ nữ sĩ chậm chạp không chịu đưa ra lựa chọn, Thẩm Mộ lại không có kiên nhẫn gì.
“Bà quá chậm.” Thẩm Mộ rất không vui nhíu mày, quyết định thay đổi quy tắc trò chơi, “Từ giờ trở đi, bà do dự một phút, thì hai người bọn họ sẽ cùng bị đẩy đến gần 1 mét.”
“Như vậy, chơi vui hơn nhiều.” Thẩm Mộ được như ước nguyện nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã xưa nay của Từ nữ sĩ đại biến, anh ta càng thêm đắc ý.
Nơi này khoảng cách lồng sắt cùng lắm cũng chỉ 5 mét, có nghĩa là, Từ nữ sĩ chỉ có năm phút để suy xét.
Thẩm Mộ bỗng nhiên cảm thấy năm phút cũng rất dài, anh ta đi đến bên cạnh Hạ Sí, thu hẹp khoảng cách, ngồi xổm xuống bên cạnh, quay mặt cô đối diện với màn hình, “Nào, nói với mẹ cô một câu, cầu xin bà ta cứu cô đi.”
Cô không nói lời nào, lực tay Thẩm Mộ càng tăng thêm, tựa như muốn bóp nát cằm cô, “Đúng là mảnh xương cứng.”
Anh quan sát qua, biết Thẩm Diệc Thần cũng rất thích người chị gái này, mà Hạ Sí cũng vô cùng quan tâm đến người em trai kia, cho nên mới dám dùng Thẩm Diệc Thần để uy hiếp Hạ Sí.
Rõ ràng cô gái này nhìn thấy anh ta đã sợ hãi đến mức đó, nhưng lại thật sự vì cái gọi là “tình chị em” mà bị anh ta uy hiếp, anh ta vô cùng hận cảnh tượng gia đình hoà thuận vui vẻ kia!
“Cô không muốn sống sao?”
“Nếu không phải vì thằng nhóc này, cô vốn dĩ sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
“Hạ Sí, cô cam tâm sao? Cam tâm vì một người đã từng khiến cô bị mẹ ruột vứt bỏ, từ bỏ tính mạng?”
Từng câu từng chữ, gợi lên toàn bộ tư tâm của Hạ Sí.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ồ, cô còn có một người bạn trai, hình anh ta ta rất yêu cô, anh ta còn dẫn cô đến gặp người lớn, muốn kết hôn với cô.” Những miêu tả về tương lai tốt đẹp đó, giống như sự cám dỗ đến từ địa ngục, “Nếu anh ta biết cô vì người khác mà chủ động nhảy vào bẫy, có phải sẽ vô cùng khổ sở và đau lòng hay không?”
A Ngộ!
Môi lưỡi run lên, cho dù Hạ Sí có tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh như thế nào, cũng không thể che giấu được nhược điểm thật sự của mình.
Thẩm Mộ vừa lòng cười rộ lên, khoảng cách giữa Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần với lồng sắt lại bị kéo đến gần lồng sắt thêm lần nữa, chỉ còn lại một mét.
Con chó ngao Tây Tạng đói đến mức mất đi lý trí vươn móng vuốt ra khỏi song sắt, gấp đến mức không chờ nổi muốn chui ra khỏi lồng sắt, muốn cắn nát bọn họ.
Tất cả mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy nó, Hạ Sí cũng không phải là ngoại lệ.
Thời gian từ từ trôi qua.
50 giây
40 giây
30 giây
Nhìn thấy người bên cạnh Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần chuẩn bị động thủ, Từ nữ sĩ trong màn hình đã không còn quan tâm đến hình tượng gào thét.
“Người mẹ ích kỷ như, còn đáng để con bảo vệ con trai mình sao?” Thẩm Mộ bắt đầu nhìn màn hình đếm ngược.
Không đáng.
Dựa vào cái gì, cô phải bị vứt bỏ như vậy nhiều lần?
Cô không thể chết được! Cô không cam lòng!
Thấy đáy mắt Hạ Sí đáy mắt xuất hiện hận ý, Thẩm Mộ vừa lòng vỗ tay. Nhưng khi anh ta đang đợi Hạ Sí cầu xin lòng thương xót, Thẩm Diệc Thần bên cạnh Thẩm cũng nức nở khóc lên, “Chị ơi, mẹ ơi……”
Có lẽ là hiệu quả của thuốc, cậu dần dần tỉnh lại, cảm giác đau đớn vì vết thương cũng kéo đến, “Đau……”
Tiếng khóc rất yếu ớt, cào xé lòng người.
Từ nữ sĩ trong video hét lên “Diệc Thần”, không biết có phải là đã đưa ra sự lựa chọn hay không.
Trong nháy mắt đó, Hạ Sí giống như bị điếc trong hai giây ngắn ngủi.
Nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, hai mắt cô trở nên mơ hồ.
Sau đó, giọng nói của Thẩm Mộ dừng ở bên tai, “Về sau tôi mới biết được, nỗi đau thể xác thì có tính là gì, thứ có thể thật sự nghiền nát ý chí con người, chính là cái này——”
Hướng ngón tay của anh ta, là trái tim.
Hạ Sí nhắm mắt lại, lúc mở ra, nhìn thẳng vào Thẩm Mộ, “Thẩm Mộ, chúng ta cũng coi như là đã dây dưa nhiều năm, cho dù tôi có chết, cũng không muốn để cho những người khác thấy, yêu cầu nhỏ nhoi này, anh có thể đáp ứng được không?”
Thẩm Mộ không nói.
Hạ Sí mím môi, “Năm đó tôi cũng chịu không ít tội, hai lần, đổi lại thể diện trước khi chết cũng không đủ sao?”
Rõ ràng là đề tài mà cô tránh còn không kịp, lại muốn tự mình khơi mào, thật sự là quyết tâm chịu chết. Thẩm Mộ đảo qua bốn phía, thấy bộ dạng Hạ Sí mặt xám như tro tàn, thế nhưng lại đồng ý bảo những người kia đều đi xuống.
Rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Diệc Thần, giọng nói của Hạ Sí có xen lẫn hận ý, “Thẩm Diệc Thần ở lại nơi này, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn để cho nó nhớ kỹ! Tôi chết vì ai!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, thật sự khơi mào hận ý trong lòng, Thẩm Mộ không giận ngược lại còn mỉm cười, “Được, tôi hài lòng với yêu cầu này của cô.”
Anh ta ước gì có thể nhìn thấy Hạ Sí em trai cùng mẹ trở mặt thành thù, ước gì Thẩm Diệc Thần bị dọa đến phát điên mới tốt!
Hạ Sí quay đầu nhìn thoáng qua, chậm rãi giãy giụa đứng lên, “Tôi còn có một câu di ngôn cuối cùng, anh giúp tôi chuyển cho bà ấy.”
Thẩm Mộ ý bảo cô tiếp tục.
Vừa rồi trong trò chơi kia đã làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Thẩm Mộ sung sướng, nhưng thật ra anh ta còn muốn nghe xem, Hạ Sí sẽ nói cái gì?
Trong nháy mắt anh ta giật mình, Hạ Sí rõ ràng đang bị xích sắt khóa lại bỗng nhiên nhằm phía anh ta, đem xích sắt trong tay gắt gao quấn quanh trên cổ Thẩm Mộ.
Cô thậm chí còn không biết thời điểm thích hợp để thoát khỏi xích sắt, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu Hạ Sí đã không nghĩ tới chấp nhận! Cô vì em trai mình mà bị uy hiếp là sự thật, nhưng một giây cô cũng không từ bỏ việc tự cứu mình!
Khi Thẩm Mộ phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Hạ Sí, cũng đã quá muộn.
Mặt Thẩm Mộ đỏ lên, đá về phía Hạ Sí. Chân đau đớn, Hạ Sí cắn chặt răng dây dưa với Thẩm Mộ, con chó ngao Tây Tạng trong lồng sắt phát ra tiếng gầm, che giấu âm thanh của Thẩm Mộ.
Người canh gác ngoài cửa cho rằng bên trong đã xảy ra tai nạn, dừng lại hành động đẩy cửa, cũng không muốn tận mắt chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu kia.
“Thẩm tiên sinh thật sự……”
“Nếu không phải vì tiền, ôi.”
Bọn họ đã làm qua không ít chuyện xấu, có thể để cho một con súc sinh ăn thịt người sống, đây thật sự là… Phát điên rồi.
Nhưng không đợi bọn họ thở phào, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục từ bốn phía xuất hiện, bao vây bọn họ.
Người đàn ông đi đầu mặc một chiếc áo gió màu đen, trong mắt kia là sự lạnh lùng đến thấu xương.
Người đàn ông phá cửa chạy vào, chỉ mất vài giây, con chó ngao Tây Tạng chạy ra khỏi lồng sắt bỗng nhiên bị đạp bay, sau đó là tiếng súng lục vang lên, mãnh thú hung ác đột nhiên ngã xuống đất.
Hạ Sí nằm trên mặt đất che chở cho Thẩm Diệc Thần, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, cố gắng mở miệng muốn gọi tên anh, nhưng trong cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.
Ngay khoảnh khắc hai mắt Hạ Sí nhắm lại, dường như nghe thấy có người gọi tên cô, rất muốn đáp lại một tiếng, nhưng lại không có một chút sức lực nào.
Chỉ biết.
Anh đã đến.
Thật tốt.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Được rồi, tâm ma của Tri Tri nhất định phải loại bỏ, kẻ xấu phải bị trừng phạt.
Tri Tri của chúng vừa yếu ớt vừa kiên cường, ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc chấp nhận.
Anh ta cũng phát hiện ra, người em trai cùng cha khác mẹ kia của mình ngược lại cũng có nét giống với hai người phụ nữ này. Vốn dĩ không có tình anh em gì với Thẩm Diệc Thần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ngoại hình của Thẩm Diệc Thần giống mẹ, càng thêm thống hận hơn!
“Thẩm Diệc Thần đâu?” Hạ Sí nắm chặt ngón tay, trong lòng lặng lẽ tự nhủ với bản thân mình không được để lộ ra sự sợ hãi.
“Cô thế mà thật sự quan tâm đến nó, rõ ràng là sợ tôi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến đây.” Thẩm Mộ lạnh lùng mỉm cười, tựa như đang trào phúng lựa chọn ngu muội của cô, “Cô nên hận nó, lúc trước mẹ cô vì nó còn chưa sinh ra, không màng đến sự cầu xin và nỗi oan khuất của cô, bao che tôi, dung túng tôi, có còn nhớ rõ không?”
Chuyện năm đó tựa như một cái gai bén nhọn đâm sâu vào trong cơ thể của Hạ Sí, đến bây giờ cũng chưa thể nhổ ra sạch sẽ được. Thẩm Mộ muốn lấy chuyện này để chọc giận cô, làm cho lý trí cô hỗn loạn, nhưng Hạ Sí cũng không phải là cô bé trước kia, không hề có cảm giác an toàn, không có chỗ nương tựa.
“Đúng, tôi chán ghét nó.” Cô cố ý nói theo lời Thẩm Mộ, nhưng giọng điệu lại không thể nghe ra được một chút chán ghét nào.
Thẩm Mộ vỗ tay: “Nói dối đi.”
Nếu thật sự chán ghét, thì sẽ không chịu để cho anh ta uy hiếp.
Thẩm Mộ nói: “Thằng nhóc này thật đáng thương, đã đói bụng vài ngày rồi.”
Hạ Sí mơ hồ đoán được cái gì đó, trước mắt lại lần nữa hiện lên hình ảnh nào đó, bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm buồn nôn, thiếu chút nữa đã phun ra.
Thẩm Mộ đột nhiên cười to, nhìn Từ nữ sĩ trong màn hình nói: “Hai người trên mặt đất kia, bà chọn một người, tôi bảo đảm sẽ mang người đó trở về nguyên vẹn.”
“Về phần người còn lại……” Thẩm Mộ chỉ về phía lồng sắt.
Nghe thấy được mùi sinh vật sống, con “mãnh thú” trong lồng sắt đói đến nỗi hai mắt tỏa sáng. Nếu ai bị đưa vào, không hề có năng lực phản kháng, nhất định sẽ bị mãnh thú xé nát, cửu tử nhất sinh (*).
(*) Cửu tử nhất sinh có nghĩa là chín phần chết, chỉ còn một phần sống –> nguy hiểm.
Bất luận Từ nữ sĩ chọn ai, đều là tự tay đưa người kia vào địa ngục.
“Cậu làm thế này là phạm pháp!” Trái tim Từ nữ sĩ như bị dao cắt.
“Ha ha ha ha.” Thẩm Mộ càn rỡ cười rộ lên, “Phạm pháp? Tôi sợ quá đi.”
Từ nữ sĩ chậm chạp không chịu đưa ra lựa chọn, Thẩm Mộ lại không có kiên nhẫn gì.
“Bà quá chậm.” Thẩm Mộ rất không vui nhíu mày, quyết định thay đổi quy tắc trò chơi, “Từ giờ trở đi, bà do dự một phút, thì hai người bọn họ sẽ cùng bị đẩy đến gần 1 mét.”
“Như vậy, chơi vui hơn nhiều.” Thẩm Mộ được như ước nguyện nhìn thấy dáng vẻ ưu nhã xưa nay của Từ nữ sĩ đại biến, anh ta càng thêm đắc ý.
Nơi này khoảng cách lồng sắt cùng lắm cũng chỉ 5 mét, có nghĩa là, Từ nữ sĩ chỉ có năm phút để suy xét.
Thẩm Mộ bỗng nhiên cảm thấy năm phút cũng rất dài, anh ta đi đến bên cạnh Hạ Sí, thu hẹp khoảng cách, ngồi xổm xuống bên cạnh, quay mặt cô đối diện với màn hình, “Nào, nói với mẹ cô một câu, cầu xin bà ta cứu cô đi.”
Cô không nói lời nào, lực tay Thẩm Mộ càng tăng thêm, tựa như muốn bóp nát cằm cô, “Đúng là mảnh xương cứng.”
Anh quan sát qua, biết Thẩm Diệc Thần cũng rất thích người chị gái này, mà Hạ Sí cũng vô cùng quan tâm đến người em trai kia, cho nên mới dám dùng Thẩm Diệc Thần để uy hiếp Hạ Sí.
Rõ ràng cô gái này nhìn thấy anh ta đã sợ hãi đến mức đó, nhưng lại thật sự vì cái gọi là “tình chị em” mà bị anh ta uy hiếp, anh ta vô cùng hận cảnh tượng gia đình hoà thuận vui vẻ kia!
“Cô không muốn sống sao?”
“Nếu không phải vì thằng nhóc này, cô vốn dĩ sẽ không xuất hiện ở chỗ này.”
“Hạ Sí, cô cam tâm sao? Cam tâm vì một người đã từng khiến cô bị mẹ ruột vứt bỏ, từ bỏ tính mạng?”
Từng câu từng chữ, gợi lên toàn bộ tư tâm của Hạ Sí.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ồ, cô còn có một người bạn trai, hình anh ta ta rất yêu cô, anh ta còn dẫn cô đến gặp người lớn, muốn kết hôn với cô.” Những miêu tả về tương lai tốt đẹp đó, giống như sự cám dỗ đến từ địa ngục, “Nếu anh ta biết cô vì người khác mà chủ động nhảy vào bẫy, có phải sẽ vô cùng khổ sở và đau lòng hay không?”
A Ngộ!
Môi lưỡi run lên, cho dù Hạ Sí có tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh như thế nào, cũng không thể che giấu được nhược điểm thật sự của mình.
Thẩm Mộ vừa lòng cười rộ lên, khoảng cách giữa Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần với lồng sắt lại bị kéo đến gần lồng sắt thêm lần nữa, chỉ còn lại một mét.
Con chó ngao Tây Tạng đói đến mức mất đi lý trí vươn móng vuốt ra khỏi song sắt, gấp đến mức không chờ nổi muốn chui ra khỏi lồng sắt, muốn cắn nát bọn họ.
Tất cả mọi người đều sợ hãi khi nhìn thấy nó, Hạ Sí cũng không phải là ngoại lệ.
Thời gian từ từ trôi qua.
50 giây
40 giây
30 giây
Nhìn thấy người bên cạnh Hạ Sí và Thẩm Diệc Thần chuẩn bị động thủ, Từ nữ sĩ trong màn hình đã không còn quan tâm đến hình tượng gào thét.
“Người mẹ ích kỷ như, còn đáng để con bảo vệ con trai mình sao?” Thẩm Mộ bắt đầu nhìn màn hình đếm ngược.
Không đáng.
Dựa vào cái gì, cô phải bị vứt bỏ như vậy nhiều lần?
Cô không thể chết được! Cô không cam lòng!
Thấy đáy mắt Hạ Sí đáy mắt xuất hiện hận ý, Thẩm Mộ vừa lòng vỗ tay. Nhưng khi anh ta đang đợi Hạ Sí cầu xin lòng thương xót, Thẩm Diệc Thần bên cạnh Thẩm cũng nức nở khóc lên, “Chị ơi, mẹ ơi……”
Có lẽ là hiệu quả của thuốc, cậu dần dần tỉnh lại, cảm giác đau đớn vì vết thương cũng kéo đến, “Đau……”
Tiếng khóc rất yếu ớt, cào xé lòng người.
Từ nữ sĩ trong video hét lên “Diệc Thần”, không biết có phải là đã đưa ra sự lựa chọn hay không.
Trong nháy mắt đó, Hạ Sí giống như bị điếc trong hai giây ngắn ngủi.
Nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, hai mắt cô trở nên mơ hồ.
Sau đó, giọng nói của Thẩm Mộ dừng ở bên tai, “Về sau tôi mới biết được, nỗi đau thể xác thì có tính là gì, thứ có thể thật sự nghiền nát ý chí con người, chính là cái này——”
Hướng ngón tay của anh ta, là trái tim.
Hạ Sí nhắm mắt lại, lúc mở ra, nhìn thẳng vào Thẩm Mộ, “Thẩm Mộ, chúng ta cũng coi như là đã dây dưa nhiều năm, cho dù tôi có chết, cũng không muốn để cho những người khác thấy, yêu cầu nhỏ nhoi này, anh có thể đáp ứng được không?”
Thẩm Mộ không nói.
Hạ Sí mím môi, “Năm đó tôi cũng chịu không ít tội, hai lần, đổi lại thể diện trước khi chết cũng không đủ sao?”
Rõ ràng là đề tài mà cô tránh còn không kịp, lại muốn tự mình khơi mào, thật sự là quyết tâm chịu chết. Thẩm Mộ đảo qua bốn phía, thấy bộ dạng Hạ Sí mặt xám như tro tàn, thế nhưng lại đồng ý bảo những người kia đều đi xuống.
Rồi sau đó nhìn về phía Thẩm Diệc Thần, giọng nói của Hạ Sí có xen lẫn hận ý, “Thẩm Diệc Thần ở lại nơi này, cho dù tôi chết, tôi cũng muốn để cho nó nhớ kỹ! Tôi chết vì ai!”
Cô nghiến răng nghiến lợi, thật sự khơi mào hận ý trong lòng, Thẩm Mộ không giận ngược lại còn mỉm cười, “Được, tôi hài lòng với yêu cầu này của cô.”
Anh ta ước gì có thể nhìn thấy Hạ Sí em trai cùng mẹ trở mặt thành thù, ước gì Thẩm Diệc Thần bị dọa đến phát điên mới tốt!
Hạ Sí quay đầu nhìn thoáng qua, chậm rãi giãy giụa đứng lên, “Tôi còn có một câu di ngôn cuối cùng, anh giúp tôi chuyển cho bà ấy.”
Thẩm Mộ ý bảo cô tiếp tục.
Vừa rồi trong trò chơi kia đã làm cho cả thể xác lẫn tinh thần Thẩm Mộ sung sướng, nhưng thật ra anh ta còn muốn nghe xem, Hạ Sí sẽ nói cái gì?
Trong nháy mắt anh ta giật mình, Hạ Sí rõ ràng đang bị xích sắt khóa lại bỗng nhiên nhằm phía anh ta, đem xích sắt trong tay gắt gao quấn quanh trên cổ Thẩm Mộ.
Cô thậm chí còn không biết thời điểm thích hợp để thoát khỏi xích sắt, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu Hạ Sí đã không nghĩ tới chấp nhận! Cô vì em trai mình mà bị uy hiếp là sự thật, nhưng một giây cô cũng không từ bỏ việc tự cứu mình!
Khi Thẩm Mộ phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Hạ Sí, cũng đã quá muộn.
Mặt Thẩm Mộ đỏ lên, đá về phía Hạ Sí. Chân đau đớn, Hạ Sí cắn chặt răng dây dưa với Thẩm Mộ, con chó ngao Tây Tạng trong lồng sắt phát ra tiếng gầm, che giấu âm thanh của Thẩm Mộ.
Người canh gác ngoài cửa cho rằng bên trong đã xảy ra tai nạn, dừng lại hành động đẩy cửa, cũng không muốn tận mắt chứng kiến hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu kia.
“Thẩm tiên sinh thật sự……”
“Nếu không phải vì tiền, ôi.”
Bọn họ đã làm qua không ít chuyện xấu, có thể để cho một con súc sinh ăn thịt người sống, đây thật sự là… Phát điên rồi.
Nhưng không đợi bọn họ thở phào, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục từ bốn phía xuất hiện, bao vây bọn họ.
Người đàn ông đi đầu mặc một chiếc áo gió màu đen, trong mắt kia là sự lạnh lùng đến thấu xương.
Người đàn ông phá cửa chạy vào, chỉ mất vài giây, con chó ngao Tây Tạng chạy ra khỏi lồng sắt bỗng nhiên bị đạp bay, sau đó là tiếng súng lục vang lên, mãnh thú hung ác đột nhiên ngã xuống đất.
Hạ Sí nằm trên mặt đất che chở cho Thẩm Diệc Thần, khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, cố gắng mở miệng muốn gọi tên anh, nhưng trong cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.
Ngay khoảnh khắc hai mắt Hạ Sí nhắm lại, dường như nghe thấy có người gọi tên cô, rất muốn đáp lại một tiếng, nhưng lại không có một chút sức lực nào.
Chỉ biết.
Anh đã đến.
Thật tốt.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Được rồi, tâm ma của Tri Tri nhất định phải loại bỏ, kẻ xấu phải bị trừng phạt.
Tri Tri của chúng vừa yếu ớt vừa kiên cường, ngay từ đầu đã không nghĩ đến việc chấp nhận.