Tuyệt Đối Dịu Dàng
Chương 15: Anh có còn thích em không?
Mưa lớn như trút nước, những cành cây lớn bên ngoài phòng bị gió thổi rung “rào rào”, lá cây héo lung lay sắp rơi, lung lay theo gió chiều gió.
Nước mưa xối xả từ trên đỉnh đầu xuống, thấm qua lớp quần áo ấm áp dày cộp, cả người bị xối ướt đẫm hoàn toàn. Cái lạnh thấu xương gào thét thổi qua khuôn mặt cô, Hạ Sí mặc một chiếc áo khoác dày đứng ở trong màn mưa, bóng dáng trông rất đơn bạc.
Từng giọt mưa rơi xuống dừng lại trên lông mi, Hạ Sí máy móc chớp mắt, một nỗi đau đớn khó tả lan tràn từ ngực, xâm nhập tất cả các giác quan. Rõ ràng là một người sợ lạnh, thế mà bây giờ lại không cảm giác được nhiệt độ.
Khổ sở đến mức sắp chết.
Hạ Sí mím môi mỉm cười, “Không phải lúc trước cậu không cho tớ theo đuổi nữa sao?”
“Có thể giống nhau sao? Lúc trước cậu cứ như vậy khẳng định Thời Ngộ đã có bạn gái, đương nhiên tớ sẽ không ủng hộ cậu tiếp tục theo đuổi nữa rồi.” Người rơi vào thế yếu vốn dễ bị tổn thương, đương nhiên sẽ không thể xúi giục bạn bè của mình đi về phía lưỡi đao. Nhưng nếu như tất cả mọi thứ đều chỉ là hiểu lầm, thì mọi thứ sẽ có thể xoay chuyển được.
Huống hồ, ngay cả khi xảy ra hiểu lầm, Hạ Sí cũng không bỏ xuống được. Hiểu lầm được giải trừ, cô có thể buông Thời Ngộ ra mới là lạ đó!
–
Thời Ngộ bưng một tô mì cà chua trứng lên, rắc hành lá lên trên mặt, màu sắc của một vài loại nguyên liệu nấu ăn trộn lẫn với nhau, mì sợi bình thường ở trong tay anh trở nên khác biệt.
Một tay Hạ Sí cầm đôi đũa một tay cầm cái thìa, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Ngộ, dùng đôi đũa gắp mì sợi lên bỏ vào thìa sứ, thổi vài hơi thở. Lúc cô ăn mì, luôn thích làm như vậy, thói quen nhiều năm vẫn chưa thay đổi.
Thật sự đói bụng, Hạ Sí ăn liên tiếp mấy miếng, dạ dày trở nên ấm áp.
Mà Thời Ngộ, cứ ngồi ở bên cạnh như vậy.
Chuẩn bị đưa một thìa mì nữa vào miệng, Hạ Sí như thế nào cũng đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu lại nhìn về phía anh, mở miệng nói: “A Ngộ, anh đừng tức giận nữa.”
“Anh có tức giận sao?” Một tay anh chống cằm, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng lại không chạm vào đáy mắt.
Hạ Sí chột dạ dời tầm mắt về.
Rõ ràng là có!
Tức giận vì cô dầm mưa, cô biết.
Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, không có cách nào thay đổi được, huống hồ cho dù thời gian có quay lại thêm lần nữa, dưới tình huống cô vẫn không biết được sự thật, thì cô vẫn là sẽ làm như vậy mà thôi.
Không phải là cố ý giày vò chính mình, chỉ thật sự cảm thấy, dù có như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là lỗi của mình, Hạ Sí có gan dám nhận sai, còn muốn lấy lòng anh, dùng cái thìa múc một miếng trứng gà nhỏ đưa tới trước mặt anh, “Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
“Tự mình ăn đi.” Thời Ngộ quay mặt đi.
“Ồ.” Vẫn còn tức giận.
Hạ Sí thu tay về, cũng không vì bị từ chối mà cảm thấy xấu hổ, tự mình ngoan ngoãn ăn hết sạch một tô mì, Thời Ngộ lại im lặng dọn đồ đạc.
*
Dọn dẹp xong phòng bếp, Hạ Sí nhìn thấy Thời Ngộ lấy ô che mưa ra, hình như là muốn đi ra ngoài.
Lúc này lại ra ngoài, còn không phải là muốn đưa cô về nhà sao?
Hạ Sí tự mình lắc đầu, hạ quyết tâm muốn ở lại đây, bước từng bước nhỏ chạy đến bên cạnh Thời Ngộ, ôm lấy cánh tay của anh không buông.
“Em có thể ở lại đây không?” Cô hỏi.
“……” Thời Ngộ im lặng không lên tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy anh không trả lời, Hạ Sí vẫn không ngừng cố gắng, ôm cánh tay nhẹ nhàng lắc lắc, “Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa rồi còn nghe thấy tiếng sấm màu đông, thật đáng sợ.”
Từ nhỏ Hạ Sí đã rất nghịch ngợm, ngay cả làm nũng cũng là sau mới học được, giọng điệu của cô rất cứng rắn, nói dối rất không tự nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác có người sẽ nuông chiều cô.
Thời Ngộ không vạch trần cô, cô nói chuyện tiếng sấm kia, đã là chuyện của một tiếng trước, hiện tại bên ngoài tiếng mưa đã nhỏ hơn, có lẽ là không lâu nữa trời sẽ tạnh.
Anh lấy ô che mưa ra, chỉ nói: “Anh đi đón Pho Mát về.”
“Được!” Hạ Sí trả lời rất dứt khoát, cũng không nói muốn đi cùng anh.
Chỉ cần cô không rời đi, Thời Ngộ sẽ luôn trở về.
Thời Ngộ bung dù đi ra ngoài, đi ngang qua dưới ánh đèn đường, trước mắt hiện lên hình ảnh Hạ Sí đứng dưới màn màn mưa trong đêm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Sau khi dừng lại được một lúc, anh lại nhìn thẳng về phía trước.
Mỗi ngày Hạ Sí đều sẽ chuẩn bị cũng đủ đồ ăn và nước cho Pho Mát, cát mèo cũng được thay rất chăm chỉ, Pho Mát được chăm sóc rất tốt. Hạ Sí chưa từng nuôi mèo, nhưng cô lại dốc hết tâm tư để chăm sóc Pho Mát.
Nhìn thấy chủ nhân, Pho Mát kêu hai tiếng “meo meo”, có chút hưng phấn.
Thời Ngộ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lỗ tai đầy lông của Pho Mát, “Mày ngược lại rất thích thú nhỉ.”
Pho Mát đi theo chủ nhân về nhà.
Trong căn nhà ấm áp, Thời Ngộ cởi áo khoác, sau khi tắm gội xong, chỉ ăn mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình.
Đi ra nhìn thấy Hạ Sí còn đang chơi cùng mèo, Thời Ngộ gọi tên cô, “Em đi rửa tay rồi nghỉ ngơi đi.”
Thật ra trước kia lúc ở chung, Thời Ngộ đều chăm sóc cô, anh luôn dùng những từ ngữ ôn nhu để ra lệnh làm cho người khác không có cách nào nói ra lời từ chối được, chẳng qua đêm nay càng rõ ràng hơn một chút.
Vẫn còn tức giận?
Buông Pho Mát ra, Hạ Sí trộm liếc mắt nhìn anh một cái, rồi đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch sẽ.
Chờ cô đi ra ngoài, Thời Ngộ dẫn cô vào phòng dành cho khách lần trước.
Phòng dành cho khách……
Ôi, thật khổ sở.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Sí đến đây, gần như không có yêu cầu gì cần phải dặn dò. Nhưng thật ra cô vẫn luôn lo lắng về Thời Ngộ, xem anh có còn tức giận hay không.
“A Ngộ, anh đừng tức giận nữa, em bảo đảm về sau sẽ không bao giờ giày vờ sức khỏe của mình như vậy nữa.” Trước khi nghỉ ngơi, cô vẫn luôn nghĩ đến phải giải quyết cảm xúc của Thời Ngộ.
“Anh không tức giận.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Hạ Sí nhón mũi chân lên hơi nghiêng về phía trước một chút, ngón tay gần như đặt sát khóe mắt anh, nhìn chằm chằm anh nói: “Em nhìn ra được.”
Bị đôi mắt quen thuộc kia nhìn chăm chú như thế, Thời Ngộ không những không tránh đi, mà ngược lại còn tiến lên phía trước một bước, hai bước. Mũi chân của hai người chạm vào nhau.
Gót chân Hạ Sí mềm nhũn, đá vào góc giường, cả người ngã xuống phía sau, Thời Ngộ cũng bị kéo theo nghiêng người về phía trươcs, ngã ở trên người cô, mặt dây chuyền giấu ở trong quần áo lội ra từ cổ áo, lung lay ở trên cổ.
Tay chân Hạ Sí luống cuống bỗng nhiên trợn to mắt, không giãy giụa nữa.
Trạng thái này thật sự quá bất ngờ, Thời Ngộ kịp phản ứng lại, vội vàng buông tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, lại giấu mặt dây chuyền vào trong quần áo lần nữa.
Nhưng mà Hạ Sí đã nhìn thấy rồi, lại rất rõ ràng.
Đó là, mặt dây chuyền cô đưa cho Thời Ngộ.
Chưa bao giờ nghĩ tới, anh vẫn luôn đeo nó ở trước người, bây giờ còn chưa tháo xuống.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Thời Ngộ vội vàng ném lại một câu, ngay lập tức rời khỏi phòng.
Hạ Sí trừng mắt.
Nếu hiện tại mà cô thả Thời Ngộ đi thì cô chính là một tên ngốc!
Tay Thời Ngộ vừa nắm lấy tay nắm cửa thì đã bị Hạ Sí ngăn lại, cô dùng hai tay mình chặn ở cửa, rõ ràng là tỏ ý không nhường đường.
Thời Ngộ bắt lấy cổ tay của cô.
“Tri Tri, buông tay.”
“Em không muốn!” Hạ Sí dựa lưng vào cạnh cửa, bất luận như thế nào cũng không chịu buông ra, “Anh trả lời em một vấn đề, em sẽ để cho anh đi.”
“Đừng làm loạn nữa.” Giọng nói của anh rất trầm.
“Em không có làm loạn, em đều nghẹn muốn chết rồi!” Cuối cùng Hạ Sí cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt tràn mi chảy ra, “Mỗi lần anh đối xử rất tốt với em, em đều đặc biệt đặc biệt vui vẻ, nhưng lúc anh không có ở đây, em đều sẽ tự nhủ mình không nên quá tham lam.”
“Mỗi ngày đều suy nghĩ, nên tìm lý do gì để đến gần anh hơn, mỗi ngày đều lo lắng, anh có thể sẽ thích người khác hay không. Em chính là vì hiểu lầm ghen tị mới chạy ra bên ngoài dầm mưa, không phải dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương, lúc ấy em chỉ cảm thấy, trong lòng đau đớn muốn chết đi được.”
Rốt cuộc cô cũng đem tất cả những lời nghẹn ở trong lòng nói ra toàn bộ, nước mắt làm nhòe đôi mắt cô, cô hít mũi, khóc lóc nức nở nói, “Không bỏ xuống được, không thể quên được, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Cho dù có cho cô thêm 5 năm nữa, cô cũng sẽ không đi ra nổi.
Bởi vì chưa bao giờ nghĩ đến sẽ quên, cô chỉ có thể tự vây chính mình lại ở nơi đó, đời này cũng không thể đi ra được!
“Cho nên anh có thể nói cho em biết, con còn có thể thích em lần nữa hay không?” Cô ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, trong mắt bị tơ máu che kín. Bướng bỉnh hỏi: “Thời Ngộ, anh có còn thích Hạ Sí nữa không?”
Nước mưa xối xả từ trên đỉnh đầu xuống, thấm qua lớp quần áo ấm áp dày cộp, cả người bị xối ướt đẫm hoàn toàn. Cái lạnh thấu xương gào thét thổi qua khuôn mặt cô, Hạ Sí mặc một chiếc áo khoác dày đứng ở trong màn mưa, bóng dáng trông rất đơn bạc.
Từng giọt mưa rơi xuống dừng lại trên lông mi, Hạ Sí máy móc chớp mắt, một nỗi đau đớn khó tả lan tràn từ ngực, xâm nhập tất cả các giác quan. Rõ ràng là một người sợ lạnh, thế mà bây giờ lại không cảm giác được nhiệt độ.
Khổ sở đến mức sắp chết.
Hạ Sí mím môi mỉm cười, “Không phải lúc trước cậu không cho tớ theo đuổi nữa sao?”
“Có thể giống nhau sao? Lúc trước cậu cứ như vậy khẳng định Thời Ngộ đã có bạn gái, đương nhiên tớ sẽ không ủng hộ cậu tiếp tục theo đuổi nữa rồi.” Người rơi vào thế yếu vốn dễ bị tổn thương, đương nhiên sẽ không thể xúi giục bạn bè của mình đi về phía lưỡi đao. Nhưng nếu như tất cả mọi thứ đều chỉ là hiểu lầm, thì mọi thứ sẽ có thể xoay chuyển được.
Huống hồ, ngay cả khi xảy ra hiểu lầm, Hạ Sí cũng không bỏ xuống được. Hiểu lầm được giải trừ, cô có thể buông Thời Ngộ ra mới là lạ đó!
–
Thời Ngộ bưng một tô mì cà chua trứng lên, rắc hành lá lên trên mặt, màu sắc của một vài loại nguyên liệu nấu ăn trộn lẫn với nhau, mì sợi bình thường ở trong tay anh trở nên khác biệt.
Một tay Hạ Sí cầm đôi đũa một tay cầm cái thìa, dưới cái nhìn chăm chú của Thời Ngộ, dùng đôi đũa gắp mì sợi lên bỏ vào thìa sứ, thổi vài hơi thở. Lúc cô ăn mì, luôn thích làm như vậy, thói quen nhiều năm vẫn chưa thay đổi.
Thật sự đói bụng, Hạ Sí ăn liên tiếp mấy miếng, dạ dày trở nên ấm áp.
Mà Thời Ngộ, cứ ngồi ở bên cạnh như vậy.
Chuẩn bị đưa một thìa mì nữa vào miệng, Hạ Sí như thế nào cũng đều cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu lại nhìn về phía anh, mở miệng nói: “A Ngộ, anh đừng tức giận nữa.”
“Anh có tức giận sao?” Một tay anh chống cằm, trên khuôn mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng lại không chạm vào đáy mắt.
Hạ Sí chột dạ dời tầm mắt về.
Rõ ràng là có!
Tức giận vì cô dầm mưa, cô biết.
Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra, không có cách nào thay đổi được, huống hồ cho dù thời gian có quay lại thêm lần nữa, dưới tình huống cô vẫn không biết được sự thật, thì cô vẫn là sẽ làm như vậy mà thôi.
Không phải là cố ý giày vò chính mình, chỉ thật sự cảm thấy, dù có như thế nào cũng không sao cả.
Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn là lỗi của mình, Hạ Sí có gan dám nhận sai, còn muốn lấy lòng anh, dùng cái thìa múc một miếng trứng gà nhỏ đưa tới trước mặt anh, “Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
“Tự mình ăn đi.” Thời Ngộ quay mặt đi.
“Ồ.” Vẫn còn tức giận.
Hạ Sí thu tay về, cũng không vì bị từ chối mà cảm thấy xấu hổ, tự mình ngoan ngoãn ăn hết sạch một tô mì, Thời Ngộ lại im lặng dọn đồ đạc.
*
Dọn dẹp xong phòng bếp, Hạ Sí nhìn thấy Thời Ngộ lấy ô che mưa ra, hình như là muốn đi ra ngoài.
Lúc này lại ra ngoài, còn không phải là muốn đưa cô về nhà sao?
Hạ Sí tự mình lắc đầu, hạ quyết tâm muốn ở lại đây, bước từng bước nhỏ chạy đến bên cạnh Thời Ngộ, ôm lấy cánh tay của anh không buông.
“Em có thể ở lại đây không?” Cô hỏi.
“……” Thời Ngộ im lặng không lên tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thấy anh không trả lời, Hạ Sí vẫn không ngừng cố gắng, ôm cánh tay nhẹ nhàng lắc lắc, “Bên ngoài trời mưa rất lớn, vừa rồi còn nghe thấy tiếng sấm màu đông, thật đáng sợ.”
Từ nhỏ Hạ Sí đã rất nghịch ngợm, ngay cả làm nũng cũng là sau mới học được, giọng điệu của cô rất cứng rắn, nói dối rất không tự nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác có người sẽ nuông chiều cô.
Thời Ngộ không vạch trần cô, cô nói chuyện tiếng sấm kia, đã là chuyện của một tiếng trước, hiện tại bên ngoài tiếng mưa đã nhỏ hơn, có lẽ là không lâu nữa trời sẽ tạnh.
Anh lấy ô che mưa ra, chỉ nói: “Anh đi đón Pho Mát về.”
“Được!” Hạ Sí trả lời rất dứt khoát, cũng không nói muốn đi cùng anh.
Chỉ cần cô không rời đi, Thời Ngộ sẽ luôn trở về.
Thời Ngộ bung dù đi ra ngoài, đi ngang qua dưới ánh đèn đường, trước mắt hiện lên hình ảnh Hạ Sí đứng dưới màn màn mưa trong đêm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Sau khi dừng lại được một lúc, anh lại nhìn thẳng về phía trước.
Mỗi ngày Hạ Sí đều sẽ chuẩn bị cũng đủ đồ ăn và nước cho Pho Mát, cát mèo cũng được thay rất chăm chỉ, Pho Mát được chăm sóc rất tốt. Hạ Sí chưa từng nuôi mèo, nhưng cô lại dốc hết tâm tư để chăm sóc Pho Mát.
Nhìn thấy chủ nhân, Pho Mát kêu hai tiếng “meo meo”, có chút hưng phấn.
Thời Ngộ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm lỗ tai đầy lông của Pho Mát, “Mày ngược lại rất thích thú nhỉ.”
Pho Mát đi theo chủ nhân về nhà.
Trong căn nhà ấm áp, Thời Ngộ cởi áo khoác, sau khi tắm gội xong, chỉ ăn mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình.
Đi ra nhìn thấy Hạ Sí còn đang chơi cùng mèo, Thời Ngộ gọi tên cô, “Em đi rửa tay rồi nghỉ ngơi đi.”
Thật ra trước kia lúc ở chung, Thời Ngộ đều chăm sóc cô, anh luôn dùng những từ ngữ ôn nhu để ra lệnh làm cho người khác không có cách nào nói ra lời từ chối được, chẳng qua đêm nay càng rõ ràng hơn một chút.
Vẫn còn tức giận?
Buông Pho Mát ra, Hạ Sí trộm liếc mắt nhìn anh một cái, rồi đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch sẽ.
Chờ cô đi ra ngoài, Thời Ngộ dẫn cô vào phòng dành cho khách lần trước.
Phòng dành cho khách……
Ôi, thật khổ sở.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Sí đến đây, gần như không có yêu cầu gì cần phải dặn dò. Nhưng thật ra cô vẫn luôn lo lắng về Thời Ngộ, xem anh có còn tức giận hay không.
“A Ngộ, anh đừng tức giận nữa, em bảo đảm về sau sẽ không bao giờ giày vờ sức khỏe của mình như vậy nữa.” Trước khi nghỉ ngơi, cô vẫn luôn nghĩ đến phải giải quyết cảm xúc của Thời Ngộ.
“Anh không tức giận.” Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Hạ Sí nhón mũi chân lên hơi nghiêng về phía trước một chút, ngón tay gần như đặt sát khóe mắt anh, nhìn chằm chằm anh nói: “Em nhìn ra được.”
Bị đôi mắt quen thuộc kia nhìn chăm chú như thế, Thời Ngộ không những không tránh đi, mà ngược lại còn tiến lên phía trước một bước, hai bước. Mũi chân của hai người chạm vào nhau.
Gót chân Hạ Sí mềm nhũn, đá vào góc giường, cả người ngã xuống phía sau, Thời Ngộ cũng bị kéo theo nghiêng người về phía trươcs, ngã ở trên người cô, mặt dây chuyền giấu ở trong quần áo lội ra từ cổ áo, lung lay ở trên cổ.
Tay chân Hạ Sí luống cuống bỗng nhiên trợn to mắt, không giãy giụa nữa.
Trạng thái này thật sự quá bất ngờ, Thời Ngộ kịp phản ứng lại, vội vàng buông tay cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô, lại giấu mặt dây chuyền vào trong quần áo lần nữa.
Nhưng mà Hạ Sí đã nhìn thấy rồi, lại rất rõ ràng.
Đó là, mặt dây chuyền cô đưa cho Thời Ngộ.
Chưa bao giờ nghĩ tới, anh vẫn luôn đeo nó ở trước người, bây giờ còn chưa tháo xuống.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Thời Ngộ vội vàng ném lại một câu, ngay lập tức rời khỏi phòng.
Hạ Sí trừng mắt.
Nếu hiện tại mà cô thả Thời Ngộ đi thì cô chính là một tên ngốc!
Tay Thời Ngộ vừa nắm lấy tay nắm cửa thì đã bị Hạ Sí ngăn lại, cô dùng hai tay mình chặn ở cửa, rõ ràng là tỏ ý không nhường đường.
Thời Ngộ bắt lấy cổ tay của cô.
“Tri Tri, buông tay.”
“Em không muốn!” Hạ Sí dựa lưng vào cạnh cửa, bất luận như thế nào cũng không chịu buông ra, “Anh trả lời em một vấn đề, em sẽ để cho anh đi.”
“Đừng làm loạn nữa.” Giọng nói của anh rất trầm.
“Em không có làm loạn, em đều nghẹn muốn chết rồi!” Cuối cùng Hạ Sí cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt tràn mi chảy ra, “Mỗi lần anh đối xử rất tốt với em, em đều đặc biệt đặc biệt vui vẻ, nhưng lúc anh không có ở đây, em đều sẽ tự nhủ mình không nên quá tham lam.”
“Mỗi ngày đều suy nghĩ, nên tìm lý do gì để đến gần anh hơn, mỗi ngày đều lo lắng, anh có thể sẽ thích người khác hay không. Em chính là vì hiểu lầm ghen tị mới chạy ra bên ngoài dầm mưa, không phải dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương, lúc ấy em chỉ cảm thấy, trong lòng đau đớn muốn chết đi được.”
Rốt cuộc cô cũng đem tất cả những lời nghẹn ở trong lòng nói ra toàn bộ, nước mắt làm nhòe đôi mắt cô, cô hít mũi, khóc lóc nức nở nói, “Không bỏ xuống được, không thể quên được, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Cho dù có cho cô thêm 5 năm nữa, cô cũng sẽ không đi ra nổi.
Bởi vì chưa bao giờ nghĩ đến sẽ quên, cô chỉ có thể tự vây chính mình lại ở nơi đó, đời này cũng không thể đi ra được!
“Cho nên anh có thể nói cho em biết, con còn có thể thích em lần nữa hay không?” Cô ngẩng đầu, vành mắt ửng đỏ, trong mắt bị tơ máu che kín. Bướng bỉnh hỏi: “Thời Ngộ, anh có còn thích Hạ Sí nữa không?”