Tu Tiên Từ Mê Vụ Sơn Lâm Bắt Đầu
Chương 55: Trúc Cơ Hiện Diện.
Chương 55: Trúc Cơ Hiện Diện.
Trần Nguyên nhận lấy lệnh bài, cũng cảm ơn một câu, sau đó rời đi.
Ra khỏi phòng, hai tên tu sĩ thấy Trần Nguyên đi ra, khẽ liếc nhẹ hắn một cái, cũng nhích người qua một chút để hắn đi qua.
Không tiếp tục để ý hai người, hắn theo đường cũ bắt đầu trở về, đi tới thẳng đại sảnh.
Bước vào bên trong, ngay lập tức nhìn thấy là một đại sảnh rộng hơn 300 mét, với hơn 500 chỗ ngồi.
Ở tầng hai có 18 gian phòng, Trần Nguyên suy đoán rất có thể tầng hai chỉ dành cho trúc cơ tu sĩ.
Ở chính giữa có một cái bình đài, trên đó hiện tại chỉ có duy nhất một chiếc bàn trống không, cùng bốn tên tu sĩ mặc màu lam y phục, luyện khí tầng chín cảnh giới.
Nhìn đại sảnh có chút xa hoa, Trần Nguyên cũng tìm tới số ghế được in trên lệnh bài ngồi xuống.
Hiện tại các chỗ ngồi vẫn còn khá trống, mới có hơn trăm vị trí được người ngồi vào.
Đợi thêm hơn một tiếng, lúc này hơn 500 chỗ ngồi cũng đã gần phủ kín, nhưng hắn vẫn chưa thấy một vị nào trúc cơ tiến vào trong.
Đang lúc nghi hoặc bộ dáng.
"Chẳng lẽ lần này không có trúc cơ tham gia buổi đấu giá".
Thì bỗng nhiên lúc này, bất thình lình có một thanh âm uy nghiêm vang lên, lọt vào tai của toàn bộ mọi người ở đây.
"Chư vị đạo hữu tốt ! Bản toạ là Dương Tiêu, chính là lần này người duy nhất chỉ huy đấu giá hội".
( Dương Tiêu, Cảnh Giới Trúc Cơ trung kỳ ).
Sau khi nghe xong, mọi người ở đây mới kinh ngạc phát hiện, phía trên bình đài hiện tại đang đứng đó một vị dung mạo anh tuấn, tuổi trẻ tu sĩ.
Người này khoác trên mình một bộ bạch y, khuôn mặt có chút ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với vẻ uy nghiêm của giọng nói.
Sau khi thấy mọi người đã chú ý tới chỗ mình, Dương Tiêu mới nở một nụ cười ôn hòa tiếp tục lên tiếng.
"Khụ khụ".
"Lần này buổi đấu giá vẫn diễn ra như mọi năm, nhưng ta vẫn lên tiếng nói một chút về quy tắc của buổi đấu giá".
"Tránh trường hợp vài vị tiểu hữu mới đến lần đầu, còn chưa hiểu về quy tắc, cũng không cần mắc phải những lỗi nhỏ này".
Sau khi nói xong, Dương Tiêu hơi ngưng lại một giây, vẻ mặt cũng bắt đầu trở lên nghiêm túc, tạo thành khí thế không giận tự uy.
"Việc đầu tiên là cần phải công bằng cạnh tranh, nếu có ai dám dùng tu vi cùng gia thế để chèn ép, đe doạ người khác, như vậy bổn toạ chính là người đầu tiên không tha cho hắn".
"Thứ hai là nếu đấu giá xong không đủ linh thạch kết toán, sẽ ngay lập tức bị g·iết c·hết, mà kể cả có thể may mắn chạy thoát khỏi đây, cũng sẽ bị toàn bộ Thanh Hà tông t·ruy s·át".
"Sau đó vật phẩm sẽ được chuyển đến người phía trước ra giá".
"Đương nhiên, nếu trong túi trữ vật không đủ linh thạch để kết toán, cũng có thể dùng các loại thiên tài địa bảo khác để thế chấp, chúng ta rất hoan nghênh".
"Hi vọng chư vị tại đây cho bổn toạ chút mặt mũi".
"Nhất là vài vị trúc cơ đồng đạo ở tầng hai nhã gian, không cần phải giống buổi đấu giá lần trước, như vậy sẽ khiến tại hạ rất khó xử".
Nói xong câu này tuy vẻ mặt có chút ôn hòa, nhưng ý cảnh cáo trong đó ai cũng có thể đoán ra.
Lúc này cũng có một tiếng cười sang sảng từ tầng hai vang lên.
"Ha Ha".
"Bình thường đồn rằng trấn giữ phường thị Dương Tiêu, là một người thẳng thắn quả không sai, đạo hữu yên tâm, ở đây chúng ta đều hiểu quy củ, sẽ không làm đạo hữu không vui".
Rèm cửa gian phòng tầng hai cũng được kéo ra, xuất hiện hai đạo thân ảnh nam tu dung mạo có chút la lá nhau, đều anh tuấn bất phàm.
Một người đang ngồi tựa lưng vào ghế thưởng thức trà, chính là Mặc Thanh Kỳ, một trong ba vị Mặc Gia trúc cơ, cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Còn một tên nam tử đang đứng sau lưng nửa bước chân, dung mạo có vẻ non nớt hơn chính là Mặc Thanh Sơn, cảnh giới luyện khí tầng chín.
Sau khi rèm cửa được kéo ra, lúc này Mặc Thanh Kỳ cũng để chén trà xuống, vẻ mặt tươi cười chắp tay.
"Tại hạ Mặc Thanh Kỳ, nghe danh Dương Tiêu đạo hữu đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, quả nhiên như lời đồn, khí chất bất phàm, tu vi lại không tầm thường".
"Mặc mỗ cam bái hạ phong".
Dương Tiêu thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu lại.
"Mặc đạo hữu tốt".
Mặc Thanh kỳ thấy Dương Tiêu có chút lạnh nhạt, cũng không thèm để ý.
Dù sao trước khi tới đây, hắn cũng từng tra cứu qua tư liệu về vị này Thanh Hà tông chấp sự.
Tính cách được miêu tả có chút vui giận thất thường, lúc thì ôn hòa, lúc thì lạnh nhạt, nghe đồn là do công pháp tạo thành.
Tuy vậy cũng không thể phủ nhận một điều, là chiến lực của Dương Tiêu cực kỳ bất phàm, từng có chiến tích một đấu hai tu sĩ cùng cấp mà bất bại.
Mặc Thanh Kỳ hơi liếc mắt qua các gian phòng khác vẻ mặt có chút thâm ý lên tiếng.
"Mấy vị đồng đạo khác không định lộ mặt sao?".
Sau khi Mặc Thanh Kỳ nói xong, rèm cửa của các căn phòng khác cũng lần lượt được mở ra.
Người đầu tiên là Triệu Khánh Dương, dung mạo anh tuấn, nhìn bề ngoài chỉ giống một thiếu niên 19 đến 20 tuổi, là vị thiên tài của Triệu Gia, mới đột pha trúc cơ không lâu.
Còn một nữ tử đứng phía sau nửa bước chân là Triệu Hạ Hạ, 26 tuổi, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Lúc này Triệu Khánh Vân cũng khẽ mỉm cười chắp tay với Dương Tiêu cùng Mặc Thanh Kỳ.
"Tại hạ Triệu Khánh Dương, hai vị đạo hữu tốt".
Mặc Thanh kỳ thì khẽ mỉm cười thiện ý đáp lại.
"Triệu đạo hữu không hổ danh là thiên tài Triệu Gia, quả thật anh tuấn bất phàm, tuổi còn trẻ đã có tu vi cao tuyệt".
Còn Dương Tiêu chỉ khẽ gật đầu nhẹ, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Triệu Khánh Dương thấy Dương Tiêu đối với mình lạnh nhạt bộ dáng, hắn cũng giống Mặc Thanh Kỳ, không thèm để ý.
Dù sao trước khi tới đây, nhà nào còn không từng đọc qua tư liệu của vị duy nhất trấn giữ Thanh Huyền phường thị, trúc cơ trung kỳ Dương Tiêu chứ.
Hắn cũng chào hỏi lại Mặc Thanh Kỳ mấy câu, sau đó cũng tựa lưng vào ghế không lên tiếng.
Người thứ hai lộ diện là Khương Cẩn, là một vị trung niên nam tu, thân hình có chút cường tráng, trúc cơ sơ kỳ cảnh giới.
Có kiêm tu luyện thể, khí tức toát ra tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đến nhị giai thể tu cấp độ.
Người bên cạnh là Khương Đỉnh Văn, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Khương Cẩn cười sang sảng khẽ chắp tay.
"Ha Ha, tại hạ Khương Cẩn, ba vị đạo hữu tốt".
Nói xong còn khẽ liếc mắt thâm ý nhìn Triệu Khánh Dương một cái, sau đó liền rời đi.
Triệu Khánh Dương cũng để ý thấy, chỉ khẽ hừ lạnh một câu, cũng không làm ra cái gì động tác.
Triệu Gia cùng Khương Gia, tuy trên mặt nổi không còn c·hiến t·ranh, nhưng bên trong tối thì có xu thế càng ngày càng khốc liệt.
Hai thế lực cuối cùng là Kiều Gia cùng Tô Gia.
Kiều Hân Lan, trúc cơ kỳ cảnh giới, dung mạo là một thiếu phụ thành thục.
Phía sau là một thiếu nữ tên Kiều Tuyết, 25 tuổi, luyện khí tầng bảy cảnh giới.
Tô Ngạn Minh, trúc cơ sơ kỳ cảnh giới, dung mạo phổ thông, là trung niên nam tu.
Phía sau là tuổi trẻ nam tử Tô Lương, 30 tuổi, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Năm tên trúc cơ ở đây, chỉ Mặc Gia là thế lực duy nhất không có đối địch tu sĩ, còn lại đều ít nhiều có chút đấu đá lẫn nhau.
Nhã gian tầng hai chỉ dành cho trúc cơ tu sĩ, nhưng mỗi vị trúc cơ đều được dẫn theo một vị hậu bối xuất chúng đi theo.
Một phần là để khẳng định vị trí thiên tài trong gia tộc được chú trọng bồi dưỡng, cũng là người tiếp theo của gia tộc được cho cơ hội xung kích trúc cơ.
Một phần khác cũng là có ý tứ khoe khoang ra bên ngoài, gia tộc cảnh tượng phồn vinh không suy.
Sau một lúc, năm vị trúc cơ hàn huyên được một ít, Dương Tiêu thấy đã không sai biệt lắm, cũng khẽ ho một tiếng.
"Khụ... Chư vị !".
"Hiện tại cũng đã không sai biệt lắm, bổn toạ cũng xin phép được bắt đầu buổi đấu giá".
Nói xong thân hình hơi nhoáng một cái, đã biến mất giữa bình đài.
Mọi người ở đây còn đang kinh ngạc bộ dáng, thì ở phía sau tường viện có hai đạo nữ tử thân ảnh đi ra.
Đi trước nữ tử mặc một bộ phấn hồng váy mỏng, ở giữa eo được cột bởi một sợi vải đỏ, càng tôn lên vòng eo con kiến.
Nửa khuôn mặt được che bởi một tấm lụa mỏng, lộ ra ngoài đôi mắt thu thủy, phía dưới mắt trái còn có một nốt ruồi son, tô thêm vẻ ôn nhu như nước. ( Lạc Hồng, đấu giá sư thân phận, luyện khí tầng chín cảnh giới ).
Nữ tử phía sau mặc một bộ y phục thị nữ, hai tay nâng một hộp gỗ dài được phủ khăn đỏ phía trên.
Rất nhanh, hai người đều đã tới trên bình đài, vị kia thị nữ tiến lên đặt hộp gỗ xuống bàn, sau đó hơi lui về sau vài bước, để lại sân khấu cho một mình Lạc Hồng.
"Chư vị tiền bối cùng đạo hữu ! Hồng Nhi vinh hạnh được chọn làm lần này đấu giá sư".
"Cảm tạ mọi người đã đến thâm gia lần này buổi đấu giá".
Nói xong Lạc Hồng liền khẽ thi lễ một cái.
Chưa cần làm gì nhiều dư thừa, chỉ mới khẽ tiêu chuẩn nói ra hai ba lời nói, nhưng đã khiến mọi ở đây khuôn mặt trầm mê.
Trần Nguyên cũng không ngoại lệ, lúc này hắn cũng có chút kinh diễm nhìn nữ tử trên bình đài, không nhịn được chỉ muốn ngay lập tức đem nàng về nâng liu.
Rất nhanh trong bất giác, đạo kia thân ảnh thần hồn pháp tướng chưa được hoàn chỉnh trong thức hải Trần Nguyên, cũng dung nhẹ.
Hắn lúc này cũng tỉnh hồn lại, không nhịn được trong lòng còn có chút sợ hãi.
"Vậy mà bản thân lâm vào mị hoặc lúc nào không biết?".
Phải biết hiện tại linh thức Trần Nguyên đã ngang ngửa luyện khí tầng tám, nhưng vẫn bị vô thức lâm vào mị hoặc.
Cũng may tuy thần hồn pháp tướng chưa hoàn toàn được đắp nặn thành công, nhưng cũng đã phát huy được một phần nhỏ uy năng, khiến hắn trong thoáng chốc liền tỉnh lại.
Nhìn xung quanh một cái, Trần Nguyên thấy cũng có một vài vị luyện khí viên mãn tu sĩ đã rất nhanh thoát khỏi mị hoặc.
Hắn thấy vậy, vì không để quá nổi bật, cũng hơi giả vờ bản thăn vẫn đang bị trúng mị hoặc.
Bất thình lình có một thanh âm vang lên, xuyên thẳng vào tai của mọi người trong tràng.
"Có thể bắt đầu được rồi!".
Người lên tiếng chính là Dương Tiêu, mị hoặc một chút khiến bầu không khí láo nhiệt liền được, làm quá rất dễ phản tác dụng.
Thanh âm vô thức khiển mọi người giải trừ mị hoặc, nhưng lại không khiến ai phát hiện, chỉ cho rằng vừa nãy là bản thân không nhịn được dục vọng.
Lạc Hồng nghe được Dương Tiêu thanh âm, lúc này cũng thu lại hầu hết bộ phận uy lực, chỉ duy trì mị hoặc ở một mức rất nhẹ, khiến nàng nhìn có vẻ càng thêm quyến rũ thôi.
"Hồng Nhi cũng không tiếp tục làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa".
Nói xong nàng khẽ dùng đôi tay ngọc, mở nắp chiếc hộp gỗ ra.
Bên trong lộ ra ngoài một thanh tiểu kiếm dài nửa mét, chính là tiểu kiếm Trần Nguyên đem đi gửi bán.
Thanh âm dễ nghe của Lạc Hồng lại tiếp tục vang lên.
"Hoả Viêm Kiếm, thượng phẩm pháp khí, uy lực hơi kém, nhưng tốc độ lại rất nhanh, có thể so sánh với một vài loại cực phẩm pháp khí".
"Hơn nữa, nếu được hỏa hệ tu sĩ sử dụng, như vậy uy lực cùng tốc độ có thể gia tăng thêm hai thành".
"Vị nào là hỏa thuộc tính tu sĩ, nhất định phải cầm tới tay, nếu không chính là một mất mát lớn".
"Giá khởi điểm 500 linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 10 linh thạch".
Nói xong nàng khẽ gõ bàn một cái, biểu thị cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Hết chương !.
Trần Nguyên nhận lấy lệnh bài, cũng cảm ơn một câu, sau đó rời đi.
Ra khỏi phòng, hai tên tu sĩ thấy Trần Nguyên đi ra, khẽ liếc nhẹ hắn một cái, cũng nhích người qua một chút để hắn đi qua.
Không tiếp tục để ý hai người, hắn theo đường cũ bắt đầu trở về, đi tới thẳng đại sảnh.
Bước vào bên trong, ngay lập tức nhìn thấy là một đại sảnh rộng hơn 300 mét, với hơn 500 chỗ ngồi.
Ở tầng hai có 18 gian phòng, Trần Nguyên suy đoán rất có thể tầng hai chỉ dành cho trúc cơ tu sĩ.
Ở chính giữa có một cái bình đài, trên đó hiện tại chỉ có duy nhất một chiếc bàn trống không, cùng bốn tên tu sĩ mặc màu lam y phục, luyện khí tầng chín cảnh giới.
Nhìn đại sảnh có chút xa hoa, Trần Nguyên cũng tìm tới số ghế được in trên lệnh bài ngồi xuống.
Hiện tại các chỗ ngồi vẫn còn khá trống, mới có hơn trăm vị trí được người ngồi vào.
Đợi thêm hơn một tiếng, lúc này hơn 500 chỗ ngồi cũng đã gần phủ kín, nhưng hắn vẫn chưa thấy một vị nào trúc cơ tiến vào trong.
Đang lúc nghi hoặc bộ dáng.
"Chẳng lẽ lần này không có trúc cơ tham gia buổi đấu giá".
Thì bỗng nhiên lúc này, bất thình lình có một thanh âm uy nghiêm vang lên, lọt vào tai của toàn bộ mọi người ở đây.
"Chư vị đạo hữu tốt ! Bản toạ là Dương Tiêu, chính là lần này người duy nhất chỉ huy đấu giá hội".
( Dương Tiêu, Cảnh Giới Trúc Cơ trung kỳ ).
Sau khi nghe xong, mọi người ở đây mới kinh ngạc phát hiện, phía trên bình đài hiện tại đang đứng đó một vị dung mạo anh tuấn, tuổi trẻ tu sĩ.
Người này khoác trên mình một bộ bạch y, khuôn mặt có chút ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với vẻ uy nghiêm của giọng nói.
Sau khi thấy mọi người đã chú ý tới chỗ mình, Dương Tiêu mới nở một nụ cười ôn hòa tiếp tục lên tiếng.
"Khụ khụ".
"Lần này buổi đấu giá vẫn diễn ra như mọi năm, nhưng ta vẫn lên tiếng nói một chút về quy tắc của buổi đấu giá".
"Tránh trường hợp vài vị tiểu hữu mới đến lần đầu, còn chưa hiểu về quy tắc, cũng không cần mắc phải những lỗi nhỏ này".
Sau khi nói xong, Dương Tiêu hơi ngưng lại một giây, vẻ mặt cũng bắt đầu trở lên nghiêm túc, tạo thành khí thế không giận tự uy.
"Việc đầu tiên là cần phải công bằng cạnh tranh, nếu có ai dám dùng tu vi cùng gia thế để chèn ép, đe doạ người khác, như vậy bổn toạ chính là người đầu tiên không tha cho hắn".
"Thứ hai là nếu đấu giá xong không đủ linh thạch kết toán, sẽ ngay lập tức bị g·iết c·hết, mà kể cả có thể may mắn chạy thoát khỏi đây, cũng sẽ bị toàn bộ Thanh Hà tông t·ruy s·át".
"Sau đó vật phẩm sẽ được chuyển đến người phía trước ra giá".
"Đương nhiên, nếu trong túi trữ vật không đủ linh thạch để kết toán, cũng có thể dùng các loại thiên tài địa bảo khác để thế chấp, chúng ta rất hoan nghênh".
"Hi vọng chư vị tại đây cho bổn toạ chút mặt mũi".
"Nhất là vài vị trúc cơ đồng đạo ở tầng hai nhã gian, không cần phải giống buổi đấu giá lần trước, như vậy sẽ khiến tại hạ rất khó xử".
Nói xong câu này tuy vẻ mặt có chút ôn hòa, nhưng ý cảnh cáo trong đó ai cũng có thể đoán ra.
Lúc này cũng có một tiếng cười sang sảng từ tầng hai vang lên.
"Ha Ha".
"Bình thường đồn rằng trấn giữ phường thị Dương Tiêu, là một người thẳng thắn quả không sai, đạo hữu yên tâm, ở đây chúng ta đều hiểu quy củ, sẽ không làm đạo hữu không vui".
Rèm cửa gian phòng tầng hai cũng được kéo ra, xuất hiện hai đạo thân ảnh nam tu dung mạo có chút la lá nhau, đều anh tuấn bất phàm.
Một người đang ngồi tựa lưng vào ghế thưởng thức trà, chính là Mặc Thanh Kỳ, một trong ba vị Mặc Gia trúc cơ, cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Còn một tên nam tử đang đứng sau lưng nửa bước chân, dung mạo có vẻ non nớt hơn chính là Mặc Thanh Sơn, cảnh giới luyện khí tầng chín.
Sau khi rèm cửa được kéo ra, lúc này Mặc Thanh Kỳ cũng để chén trà xuống, vẻ mặt tươi cười chắp tay.
"Tại hạ Mặc Thanh Kỳ, nghe danh Dương Tiêu đạo hữu đã lâu, nay mới có cơ hội gặp mặt, quả nhiên như lời đồn, khí chất bất phàm, tu vi lại không tầm thường".
"Mặc mỗ cam bái hạ phong".
Dương Tiêu thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười gật đầu lại.
"Mặc đạo hữu tốt".
Mặc Thanh kỳ thấy Dương Tiêu có chút lạnh nhạt, cũng không thèm để ý.
Dù sao trước khi tới đây, hắn cũng từng tra cứu qua tư liệu về vị này Thanh Hà tông chấp sự.
Tính cách được miêu tả có chút vui giận thất thường, lúc thì ôn hòa, lúc thì lạnh nhạt, nghe đồn là do công pháp tạo thành.
Tuy vậy cũng không thể phủ nhận một điều, là chiến lực của Dương Tiêu cực kỳ bất phàm, từng có chiến tích một đấu hai tu sĩ cùng cấp mà bất bại.
Mặc Thanh Kỳ hơi liếc mắt qua các gian phòng khác vẻ mặt có chút thâm ý lên tiếng.
"Mấy vị đồng đạo khác không định lộ mặt sao?".
Sau khi Mặc Thanh Kỳ nói xong, rèm cửa của các căn phòng khác cũng lần lượt được mở ra.
Người đầu tiên là Triệu Khánh Dương, dung mạo anh tuấn, nhìn bề ngoài chỉ giống một thiếu niên 19 đến 20 tuổi, là vị thiên tài của Triệu Gia, mới đột pha trúc cơ không lâu.
Còn một nữ tử đứng phía sau nửa bước chân là Triệu Hạ Hạ, 26 tuổi, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Lúc này Triệu Khánh Vân cũng khẽ mỉm cười chắp tay với Dương Tiêu cùng Mặc Thanh Kỳ.
"Tại hạ Triệu Khánh Dương, hai vị đạo hữu tốt".
Mặc Thanh kỳ thì khẽ mỉm cười thiện ý đáp lại.
"Triệu đạo hữu không hổ danh là thiên tài Triệu Gia, quả thật anh tuấn bất phàm, tuổi còn trẻ đã có tu vi cao tuyệt".
Còn Dương Tiêu chỉ khẽ gật đầu nhẹ, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Triệu Khánh Dương thấy Dương Tiêu đối với mình lạnh nhạt bộ dáng, hắn cũng giống Mặc Thanh Kỳ, không thèm để ý.
Dù sao trước khi tới đây, nhà nào còn không từng đọc qua tư liệu của vị duy nhất trấn giữ Thanh Huyền phường thị, trúc cơ trung kỳ Dương Tiêu chứ.
Hắn cũng chào hỏi lại Mặc Thanh Kỳ mấy câu, sau đó cũng tựa lưng vào ghế không lên tiếng.
Người thứ hai lộ diện là Khương Cẩn, là một vị trung niên nam tu, thân hình có chút cường tráng, trúc cơ sơ kỳ cảnh giới.
Có kiêm tu luyện thể, khí tức toát ra tuy mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa đến nhị giai thể tu cấp độ.
Người bên cạnh là Khương Đỉnh Văn, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Khương Cẩn cười sang sảng khẽ chắp tay.
"Ha Ha, tại hạ Khương Cẩn, ba vị đạo hữu tốt".
Nói xong còn khẽ liếc mắt thâm ý nhìn Triệu Khánh Dương một cái, sau đó liền rời đi.
Triệu Khánh Dương cũng để ý thấy, chỉ khẽ hừ lạnh một câu, cũng không làm ra cái gì động tác.
Triệu Gia cùng Khương Gia, tuy trên mặt nổi không còn c·hiến t·ranh, nhưng bên trong tối thì có xu thế càng ngày càng khốc liệt.
Hai thế lực cuối cùng là Kiều Gia cùng Tô Gia.
Kiều Hân Lan, trúc cơ kỳ cảnh giới, dung mạo là một thiếu phụ thành thục.
Phía sau là một thiếu nữ tên Kiều Tuyết, 25 tuổi, luyện khí tầng bảy cảnh giới.
Tô Ngạn Minh, trúc cơ sơ kỳ cảnh giới, dung mạo phổ thông, là trung niên nam tu.
Phía sau là tuổi trẻ nam tử Tô Lương, 30 tuổi, luyện khí tầng tám cảnh giới.
Năm tên trúc cơ ở đây, chỉ Mặc Gia là thế lực duy nhất không có đối địch tu sĩ, còn lại đều ít nhiều có chút đấu đá lẫn nhau.
Nhã gian tầng hai chỉ dành cho trúc cơ tu sĩ, nhưng mỗi vị trúc cơ đều được dẫn theo một vị hậu bối xuất chúng đi theo.
Một phần là để khẳng định vị trí thiên tài trong gia tộc được chú trọng bồi dưỡng, cũng là người tiếp theo của gia tộc được cho cơ hội xung kích trúc cơ.
Một phần khác cũng là có ý tứ khoe khoang ra bên ngoài, gia tộc cảnh tượng phồn vinh không suy.
Sau một lúc, năm vị trúc cơ hàn huyên được một ít, Dương Tiêu thấy đã không sai biệt lắm, cũng khẽ ho một tiếng.
"Khụ... Chư vị !".
"Hiện tại cũng đã không sai biệt lắm, bổn toạ cũng xin phép được bắt đầu buổi đấu giá".
Nói xong thân hình hơi nhoáng một cái, đã biến mất giữa bình đài.
Mọi người ở đây còn đang kinh ngạc bộ dáng, thì ở phía sau tường viện có hai đạo nữ tử thân ảnh đi ra.
Đi trước nữ tử mặc một bộ phấn hồng váy mỏng, ở giữa eo được cột bởi một sợi vải đỏ, càng tôn lên vòng eo con kiến.
Nửa khuôn mặt được che bởi một tấm lụa mỏng, lộ ra ngoài đôi mắt thu thủy, phía dưới mắt trái còn có một nốt ruồi son, tô thêm vẻ ôn nhu như nước. ( Lạc Hồng, đấu giá sư thân phận, luyện khí tầng chín cảnh giới ).
Nữ tử phía sau mặc một bộ y phục thị nữ, hai tay nâng một hộp gỗ dài được phủ khăn đỏ phía trên.
Rất nhanh, hai người đều đã tới trên bình đài, vị kia thị nữ tiến lên đặt hộp gỗ xuống bàn, sau đó hơi lui về sau vài bước, để lại sân khấu cho một mình Lạc Hồng.
"Chư vị tiền bối cùng đạo hữu ! Hồng Nhi vinh hạnh được chọn làm lần này đấu giá sư".
"Cảm tạ mọi người đã đến thâm gia lần này buổi đấu giá".
Nói xong Lạc Hồng liền khẽ thi lễ một cái.
Chưa cần làm gì nhiều dư thừa, chỉ mới khẽ tiêu chuẩn nói ra hai ba lời nói, nhưng đã khiến mọi ở đây khuôn mặt trầm mê.
Trần Nguyên cũng không ngoại lệ, lúc này hắn cũng có chút kinh diễm nhìn nữ tử trên bình đài, không nhịn được chỉ muốn ngay lập tức đem nàng về nâng liu.
Rất nhanh trong bất giác, đạo kia thân ảnh thần hồn pháp tướng chưa được hoàn chỉnh trong thức hải Trần Nguyên, cũng dung nhẹ.
Hắn lúc này cũng tỉnh hồn lại, không nhịn được trong lòng còn có chút sợ hãi.
"Vậy mà bản thân lâm vào mị hoặc lúc nào không biết?".
Phải biết hiện tại linh thức Trần Nguyên đã ngang ngửa luyện khí tầng tám, nhưng vẫn bị vô thức lâm vào mị hoặc.
Cũng may tuy thần hồn pháp tướng chưa hoàn toàn được đắp nặn thành công, nhưng cũng đã phát huy được một phần nhỏ uy năng, khiến hắn trong thoáng chốc liền tỉnh lại.
Nhìn xung quanh một cái, Trần Nguyên thấy cũng có một vài vị luyện khí viên mãn tu sĩ đã rất nhanh thoát khỏi mị hoặc.
Hắn thấy vậy, vì không để quá nổi bật, cũng hơi giả vờ bản thăn vẫn đang bị trúng mị hoặc.
Bất thình lình có một thanh âm vang lên, xuyên thẳng vào tai của mọi người trong tràng.
"Có thể bắt đầu được rồi!".
Người lên tiếng chính là Dương Tiêu, mị hoặc một chút khiến bầu không khí láo nhiệt liền được, làm quá rất dễ phản tác dụng.
Thanh âm vô thức khiển mọi người giải trừ mị hoặc, nhưng lại không khiến ai phát hiện, chỉ cho rằng vừa nãy là bản thân không nhịn được dục vọng.
Lạc Hồng nghe được Dương Tiêu thanh âm, lúc này cũng thu lại hầu hết bộ phận uy lực, chỉ duy trì mị hoặc ở một mức rất nhẹ, khiến nàng nhìn có vẻ càng thêm quyến rũ thôi.
"Hồng Nhi cũng không tiếp tục làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa".
Nói xong nàng khẽ dùng đôi tay ngọc, mở nắp chiếc hộp gỗ ra.
Bên trong lộ ra ngoài một thanh tiểu kiếm dài nửa mét, chính là tiểu kiếm Trần Nguyên đem đi gửi bán.
Thanh âm dễ nghe của Lạc Hồng lại tiếp tục vang lên.
"Hoả Viêm Kiếm, thượng phẩm pháp khí, uy lực hơi kém, nhưng tốc độ lại rất nhanh, có thể so sánh với một vài loại cực phẩm pháp khí".
"Hơn nữa, nếu được hỏa hệ tu sĩ sử dụng, như vậy uy lực cùng tốc độ có thể gia tăng thêm hai thành".
"Vị nào là hỏa thuộc tính tu sĩ, nhất định phải cầm tới tay, nếu không chính là một mất mát lớn".
"Giá khởi điểm 500 linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 10 linh thạch".
Nói xong nàng khẽ gõ bàn một cái, biểu thị cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Hết chương !.