Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 105

Lục Mộ Trầm kinh ngạc nhìn Tống Nhiễm, mãi lâu sau vẫn không đáp lời.

Tống Nhiễm nắm tay anh, nói: “Em nói thật! Chúng ta sinh em bé đi.”

Lần trước gọi video với mẹ Lục, bà tỏ vẻ rất mong được bế cháu.

Lục Mộ Trầm không nói gì, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên chống một gối lên giường, bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn.

Tống Nhiễm ôm eo anh. 

Lục Mộ Trầm ngả người đè cô xuống.

Trong lúc môi kề môi, bàn tay nóng bỏng của anh không nhàn rỗi chút nào.

Thời gian hai người bên nhau đủ lâu để Lục Mộ Trầm hiểu rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, chẳng mấy chốc Tống Nhiễm đã nhũn cả người, ý loạn tình mê.

Lục Mộ Trầm ngồi dậy, nhanh chóng cởi áo thun trắng ra rồi ném xuống đất, sau đó tháo nút thắt ở quần. Anh bỗng nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, sâu thẳm.

Tống Nhiễm nhìn anh cởi quần xuống, nhìn thấy nơi kiêu ngạo đó của anh.

Cô đỏ bừng mặt, vội đưa mắt sang chỗ khác.

Lục Mộ Trầm lại cúi người, một tay chống bên người Tống Nhiễm, một tay nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại đối diện với anh.

“Trốn cái gì?”

“Không… Không…” 

Tống Nhiễm túm chặt chiếc chăn dưới thân theo bản năng.


Tống Nhiễm đang ngồi trên giường lướt điện thoại, đọc được tin nhắn của Từ Hạo thì cười không khép nổi miệng.

Lục Mộ Trầm đi ra từ phòng tắm, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại thì cướp điện thoại trong tay Tống Nhiễm, nhắn lại một câu đơn giản:

“Khá khen cho dũng khí của bại tướng.”

“ĐM họ Lục kia!”

Lục Mộ Trầm khẽ cười, trả lại điện thoại cho Tống Nhiễm:

“Thu dọn mọi thứ xong rồi à?”

“Xong rồi!”

Cô chỉ hai va li đang mở, nói:

“Nhiều đồ quá, em không đóng được.”

Việc tốn sức là của hắn, Lục Mộ Trầm tự giác xử lý, đè đồ trong vali xuống, một lát đã có thể đóng được, sau đó xách va li để vào bên tường rồi quay về giường.

Tống Nhiễm xốc chăn lên, cười hì hì với anh:

“Lục ca ca, mau lên đây!”

Lục Mộ Trầm ngồi xuống, nắm lấy cằm cô, trong mắt tràn ngập ý cười.

“Em đang mời anh đấy à?”

Tống Nhiễm cười gian xảo:

“Em muốn lắm nhưng bà dì không cho phép.”

Lục Mộ Trầm sững sờ:

“Đến rồi?”

Tống Nhiễm cười tủm tỉm.

“Ừ! Vừa đến.”

Kinh nguyệt tháng này chậm mười ngày. Mới đầu, cô cứ tưởng trúng thưởng, còn mua que thử thai về kiểm tra, kết quả vừa vào nhà vệ sinh thì phát hiện đã đến kỳ.

Thấy Lục Mộ Trầm ngẩn ra, Tống Nhiễm hất cằm, cười nói:

“Sao vậy? Thất vọng đúng không?”

Lục Mộ Trầm nắm tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chậm mười ngày thế này thì khi nào về phải đi khám và uống thuốc.”

“Ừ” 

Tống Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, hai mắt cong cong.

Lục Mộ Trầm cưng chiều vuốt má cô, sau đó cúi đầu hôn…

...

Tết năm ngoái, Lục Mộ Trầm theo Tống Nhiễm về nhà vợ nên năm nay sẽ về quê của Lục Mộ Trầm. Vé máy bay đã đặt trước nhưng vì phòng thí nghiệm của Lục Mộ Trầm tạm thời có chút việc nên đổi sang chuyến bay lúc xế chiều. Nào ngờ máy bay lại cất cánh trễ, lúc hạ cánh đã tám giờ tối rồi.

Chú Lý lái xe tới đón họ.

Trên đường về nhà, Tống Nhiễm mở cửa kính nhìn không chớp mắt cảnh phố phường tấp nập phồn hoa bên ngoài.

Dòng xe cộ như nước, hai bên đường là hai dãy cổ thụ, đèn lồng lớn màu đỏ treo cao, đèn nê ông đủ màu sắc chăng khắp các cây. Cả thành phố lung linh sáng rỡ.

Trên vỉa hè có các cặp đôi đang tình tứ tay trong tay, các cặp vợ chồng trẻ dắt theo con nhỏ, những ông bà già và con cháu của họ. Hầu như ai cũng mang một nụ cười hạnh phúc.

Gió lạnh thấu xương nhưng nơi nơi vẫn ngập tràn ấm áp.

Lục Mộ Trầm nắm tay cô, hỏi:

“Lạnh không?”

Tống Nhiễm đóng cửa xe, ôm lấy tay anh, dựa vào ngực anh, khẽ nói:

“Trước kia, em rất ghét lễ mừng năm mới. Người người nhà nhà đoàn viên còn em lại càng thấy cô độc.”

“Nhiễm Nhiễm…”

“Em không sao. Có lẽ bây giờ em đã quên cảm giác cô độc rồi. Em thấy mình thật sự rất hạnh phúc.”

“Là anh cho em hạnh phúc đó.” 

“Anh cũng thế.”

Hai người nhìn nhau đắm đuối, rồi bỗng nhiên cùng bật cười.

Tống Nhiễm vùi mặt vào ngực Lục Mộ Trầm, cười khanh khách ra tiếng.

Lúc đến nhà tổ của họ Lục đã hơn chín giờ.

Mọi người đã ăn cơm tối, người lớn ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, trẻ con cười đùa chạy nhảy khắp phòng, một nhóm người trẻ tuổi thì đang hào hứng chơi mạt chược.

Thấy Tống Nhiễm, em họ của Lục Mộ Trầm lập tức gọi cô:

“Chị dâu mau lại đây chơi mạt chược! Đang chờ chị đấy!”

Tống Nhiễm kích động nói:

“Lát nữa! Giữ chỗ cho chị! Chị cất đồ đã!”

Tống Nhiễm mới học chơi mạt chược vào năm ngoái, thế mà lại nghiện chơi mạt chược, cứ thấy mọi người chơi là muốn góp một chân.

“Cuối cùng cũng về rồi! Ăn cơm chưa?” 

Mẹ của Lục Mộ Trầm chạy ra từ phòng bếp, nắm tay Tống Nhiễm thi nhíu mày:

“Trời! Tay lạnh vậy! Mau sưởi ấm đi.”

“Thím có túi sưởi đấy, theo thím lên phòng đi”

Chân Y Y đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía này.

Tống Nhiễm thấy Chân Ý ý thì nhoẻn miệng cười.

“Thím nhỏ về lúc nào thế?”

Chân Ý Ý cười đáp: “Thím về trước hai người hai ngày.”

Mẹ của Lục Mộ Trầm nói: “Vậy Ý Ý dẫn Nhiễm Nhiễm lên lầu sưởi ấm tay đi. Mẹ đi hâm nóng lại đồ ăn cho hai đứa đã.”

“Cảm ơn mẹ.” Tống Nhiễm nói.

“Cảm ơn cái gì chứ!”

Má Lục tươi cười vào phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn cho Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm.

Chân Ý Ý kéo Tống Nhiễm vào phòng mình ở trên lầu, sạc điện cho túi sưởi.

“Cháu đợi một lát.”

Tống Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, vẫy vẫy Chân Ý Ý.

“Thím nhỏ cũng ngồi đi.”

Chân Ý Ý ngồi xuống, hỏi chuyện:

“Giờ này hai đứa mới về, tắc đường lắm à?”

“Không phải tắc, mà là tắc muốn xỉu luôn! Đúng rồi, chú nhỏ đầu rồi ạ?”

Tống Nhiễm nhìn quanh, không thấy bóng dáng chú nhỏ đâu.

“Anh ấy ra ngoài mua đồ ăn cho thím rồi”

Tống Nhiễm cười híp mắt: “Chú nhỏ thương thím thật đấy!”

Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Diễn xách túi đồ gì đó vào

Tống Nhiễm vẫy chào: “Chúc mừng năm mới chú trẻ!”

Lục Diễn cười: “Về khi nào đấy?”

“Vừa về ạ.”

“A Mộ đâu?” 

Lục Diễn vừa hỏi vừa đi tới, đặt cái túi lên bàn trước sô pha.

“Anh ấy đang ở dưới xách hành lý.”

Trong cái túi kia toàn đồ ăn vặt. Tống Nhiễm đang rất đói, cô cười tủm tỉm nhìn Lục Diễn.

“Chú nhỏ à, cháu có thể ăn chút đồ ăn vặt của bà xã chú không? Cháu đi xe cả quãng đường dài mà chưa có gì bỏ bụng.”

“Ăn đi!” Lục Diễn rất hào phóng.

Tống Nhiễm không khách sáo. 

Nhưng mà đồ bên trong… Toàn là đồ chua, ngay cả quýt cũng là loại nhìn thôi đã thấy chua loét.

Cô ngẩn người, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Chân Ý Ý.

“Thím nhỏ có em bé ư?”