Tống Tiên Hành
Chương 88: 88
Tính toán lại một chút, cách thời hạn đi ra khỏi nơi này còn đến bốn ngày.
Tống Phong cũng không định xông pha đi lung tung nữa.
Nơi này cho hắn cảm giác rất quái dị.
Nhất là Cổ động phủ này mặc dù có tranh đấu và nguy hiểm, cũng có người bỏ mạng, nhưng đều là do đám đệ tử bọn họ tranh đấu với nhau.
Còn nguy hiểm thực chất không có bao nhiêu.
Điều này khiến cho Tống Phong có cảm giác nơi này dường như có một mục đích nào đó “cố tình” cho bọn họ dễ dàng tiến vào đây, hay thậm chí là nguy hiểm thật sự vẫn chưa xuất hiện.
Một khi xuất hiện, lấy thực lực bọn hắn chắc chắn không chống đỡ nổi.
Trong lúc Tống Phong đang lặng lẽ bế quan thì ở bên ngoài, trên bầu trời nơi này thỉnh thoảng lại có mấy đạo thân ảnh lao nhanh mà qua, tất cả đều không phát hiện lối vào động phủ mà Tống Phong đang ẩn thân.
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, khiến ngay cả Tống Phong bế quan trong lòng đất cũng phải chạy ra bên ngoài cẩn thận quan sát.
Cũng may, có thanh Ngọc Thước của Kỳ Vô Cực để lại, Tống Phong có thể thông qua nó mà ra vào động phủ này cực kỳ dễ dàng.
“Ầm….Ầm….Ầm….Ầm…” từng đợt âm thanh rền rĩ đột nhiên không ngừng quanh quẩn, giống như một cây búa lớn không ngừng đập xuống mặt đất khiến cho Tống Phong cảm giác từng cơn chấn động truyền đến.
Những chấn động này có hơi quen thuộc, giống như khi mà hồn ảnh xuất hiện lúc trước.
Tống Phong nhíu mài.
Mà cũng ngay lúc này, bên trong Cổ Chiến trường, tất cả những đệ tử còn sống sót dù là đang làm gì đều ngừng lại, đồng loạt nhìn về một hướng ở phía xa xa.
Chỉ thấy ở nơi đó, một đám mây hình nấm xám xịt đang cuộn trào dữ dội, mà dù là ở khoảng cách cực kỳ xa xôi cũng có thể nhìn thấy bên trong đám mây có từng tia sáng chớp động, vang vọng cả không gian.
“Đây là thứ gì?”
“Chẳng lẽ có bảo vật xuất thế?”
“Chấn động này, khí tức này, chắc chắn là có chí bảo, mau mau đến xem.”
Vào lúc này, vô số thân ảnh chẳng những không bị dọa sợ mà trong ánh mắt đều hiện lên vẻ tò mò cùng hưng phấn, nhao nhao hóa thành vô số đạo hào quang bay về phía đám mây kia.
Cũng cùng lúc đó, những đám hồn ảnh mà lúc trước Tống Phong nhìn thấy cũng đột ngột dừng lại việc bỏ chạy vô định mà dừng lại tại chỗ.
Tất cả đều đồng loạt bị thu hút về phía đám mây ở nơi kia, liền chậm rãi xoay người, hướng về phía đó ùn ùn kéo tới.
Mà để người ta không ngờ tới là, lẫn trong đám hồn ảnh này, thình lình lại có bóng dáng của một số đệ tử của chín đại môn phái vừa mới tiến vào.
Giờ phút này bọn hắn như bị một thứ lực lượng nào đó dẫn dắt ùn ùn lao tới phương hướng đám mây hình nấm đang ầm ầm chớp động phía xa.
Trong lúc tất cả mọi người đều bị đám mây hình nấm thu hút, thì ở trung tâm đám mây hình nấm lúc này là một miệng hố rộng chừng trăm trượng.
Bên trong miệng hố là một mảnh đen kịt, nhìn sơ qua sẽ khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, vô cùng khó chịu.
Nhưng theo từng tia sáng chớp động, từng đạo thân ảnh toàn thân đen kịt cũng dần dần ngưng tụ như muốn từ trong miệng hố lao ra, nhưng đều bị một lớp màng sáng vô hình bao phủ mặt đất như muốn ngăn cản bọn chúng.
“Kít~~~” một móng vuốt đen tuyền đột nhiên bám vào thành hố, dường như đã tìm được nơi yếu nhược nhất của lớp màng sáng, đột ngột theo đó bò ra.
Một thân ảnh đen kịt đầy vải ngược, nhìn qua giống như nửa người nửa thú chậm rãi bò ra khỏi miệng hố.
Nó đưa hai tay, rít ra một thứ âm thanh chói tai rồi dùng lực đem một lỗ hổng nhỏ xíu của màng sáng xé toang ra.
Lập tức, vô số cánh tay cùng hắc ảnh từ miệng hố như ong vỡ tổ, nhao nhao chen chúc bò ra.
Hình ảnh này cực kỳ ghê rợn.
Những hắc ảnh này có hình thể to lớn, cũng có thấp bé, tất cả đều toàn thân đen kịt, hai hốc mắt trống rỗng, nhưng tất cả đều không có ngũ quan mà chỉ có một cái miệng đầy gai nhọn cùng hai hốc mắt trống rỗng.
Điều kỳ dị là những hắc ảnh này thông qua hình dáng bên ngoài có thể nhìn thấy một số trong đó trên người là những trang phục áo giáp cổ xưa, một số mặc áo bào rách rưới, cũng có người mặc chiến giáp nhìn qua giống như những binh sĩ tướng quân nhưng toàn bộ đều như bị đứt tay cụt chân, có một số chỉ còn lại nửa người nhưng lại có một lớp nhầy nhụa đen kịt bao phủ toàn thân, rít lên từng hồi âm thanh bén nhọn vang vọng khắp không gian.
Miệng hố theo những hắc ảnh này tràn ra, lập tức như bị xé rách, càng ngày càng mở rộng, đại lượng hắc ảnh cũng càng ngày càng nhiều, tràn ra bốn phương tám hướng.
“Đó là thứ gì?” Một gã đệ tử Huyết Sát Tông ở gần vị trí miệng hố nhất, bị đám mây hình nấm thu hút chạy đến đầu tiên.
Vừa nhìn thấy hắc ảnh từ trong miệng hố lao ra liền trợn mắt há mồm.
“Má ơi, những đồ vật này là thứ gì mà lại nhiều như vậy?” Một người khác cũng vừa chạy đến, nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa hồn vía lên mây, sợ hãi hỏi.
“Mọi người tiến lên, nhất định là bên trong hố có bảo vật mới dọa thứ quái đản này lao ra như vậy để bảo vệ.” Một tên đệ tử Huyết Sát Tông có khuôn mặt âm hiểm giả vờ la lớn.
“Huynh đài, ngươi gọi chúng ta tiến lên, nhưng sao ngươi lại lùi lại ra xa, đây là ý gì?”
“Khục, ha hả, ta có cảm giác muốn đi nhà xí, cáo từ.”
“hừ…”