Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 462: Những người sau này đều đi rồi (3)
Tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời nói cuối cùng lại trở thành: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt”
Đêm đó.
Khi Phó Thắng Nam trở lại đã là nửa đêm, tôi đang ngủ mê man cảm thấy anh đã đi ngủ.
Vì anh quá buồn ngủ nên tôi không hỏi anh mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, anh đã đi ra ngoài.
Chị Linh gõ cửa và nói: “Cô chủ, cô tỉnh rồi, bữa sáng đã nấu xong, trước khi cậu chủ đi đã dặn tôi lên lấy đồ của cô xuống giặt”
Tôi gật đầu, để cô ấy vào phòng ngủ, đi vào phòng tắm.
Ngày thường cô ấy dọn dẹp hết quần áo, tôi cũng không lo lắng nhiều, tôi buộc tóc rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy cô ấy đang phân loại quần áo mà Phó Thắng Nam đã thay đổi vào ngày hôm qua, tôi sững sờ nhìn cô ấy.
Theo bản năng, tôi nhìn sang và thấy một vết son đỏ tươi trên cổ áo sơ mi trắng trên tay cô ấy, rõ ràng là vậy.
“Cô chủ, có thể cậu chủ…” Chị Linh nói, hơi xấu hổ một lúc.
Tôi mỉm cười: “Không sao, có thể là vô tình đụng vào, để đem đi giặt!”
Tôi cúi đầu tiếp tục đánh răng rửa mặt, cũng không khó chịu, sống cùng anh lâu như vậy, tôi biết tính của anh.
Tôi rất tin tưởng anh về chuyện này nên không nghỉ ngờ gì.
Chị Linh yên tâm, đem quần áo đi ra ngoài.
Sau vài bước, cô ấy quay lại, đứng ở ngoài cửa nói: “Cô chủ, cậu chủ không phải là người như vậy, đừng suy nghĩ nhiều”
Tôi mỉm cười: “Tôi quen anh ấy đã tám năm. Anh ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ nhất. Tôi vẫn có niềm tin này”
Cô ấy nhẹ nhõm và đi ra khỏi phòng ngủ.
Ăn sáng xong, tôi nhờ chị Linh chăm sóc Tuệ Minh, còn tôi đến thẳng nơi Hồ Diệp ở.
Gần nửa năm rồi tôi không nhìn cô ấy, trên đường đi vào trung tâm mua sắm tôi chọn được một chiếc khóa ngọc và một mớ vòng tay bằng bạc, tổ tiên nói ngọc dưỡng tâm, bạc nuôi thân,
tặng trẻ con là tốt nhất.
Khi tôi đi thì đứa bé vẫn chưa được một tuổi, Hồ Diệp ôm đứa bé vào lòng dỗ dành.
Nhìn thấy tôi, cô ấy sững sờ một lúc, giao đứa nhỏ cho người trông trẻ rồi đi về phía tôi: “Sao cô không nói trước với tôi là cô đến, cô ăn gì chưa?”
Tôi mỉm cười: “Ăn trước khi đi rồi” Mắt nhìn xuống bọn trẻ, nói: “Đói rồi sao?”
Cô ấy khẽ thở dài nhưng lại than: “Trẻ con lúc nào cũng khóc, con trai khóc vì chuyện gì, tôi cũng
chịu, còn oái oăm hơn cả con gái.”
Nhìn thấy vẻ hạnh phúc và nét mặt của cô ấy, tôi không khỏi cảm thấy có chút ghen tị, nói: “Vẫn là một đứa trẻ thôi, lớn lên một chút thì sẽ hết”
Cô không nhịn được mà muốn ôm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ trao món quà trên tay cho cô ấy.
||||| Truyện đề cử: |||||