Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 442: Yêu nhau lắm cản nhau đau (10)
Tôi mím môi, hơi cười nhẹ, nhìn bà ấy nói: “Cháo bà nấu rất thơm, cảm ơn bà!”
Bà ấy hơi sửng sốt, nước mắt rơi xuống càng nhiều, nhưng lại cười rồi.
Tôi nghĩ, tóm lại là phải thoải mái, tôi không muốn biến thành người như Trịnh Tuấn Anh.
Cái gọi là nhớ mong, không phải sự bình yên giả tạo, mà là sau khi vết thương bị đào lên, vẫn tin tưởng và mong đợi vào tương lai.
Tiễn Lâm Uyên đi xong đã là rạng sáng rồi, tôi không buồn ngủ lắm, nghĩ tới nửa đêm phải dậy chuyển vị trí cho Phó Thắng Nam, cho nên tôi bèn ở đây luôn.