Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 426: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (5)
Thấy tôi đột nhiên nói chuyện như thế, lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều, Lâm Uyên bỗng ngơ ngác một chút, phút chốc ngạc nhiên, xúc động lôi kéo Mạc Đình Sinh, nói năng có hơi lộn xộn: “Được, được, ăn cái gì cũng được cả”
Mạc Đình Sinh vẫn xem như bình tĩnh, giơ tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bà ấy, nhìn bà ấy an ủi, sau đó vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp bàn ăn, lại chọn món một lần nữa.
Hình như tâm trạng của Lâm Uyên rất tốt, nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, bình thường con có thích ăn món gì không? Mẹ nhớ trước đây lúc mang thai con, mẹ rất thích ăn sườn xào chua ngọt và mấy món ngọt, con có thích những món này không?”
Mẹ con đồng lòng, đây là sự thật không thể
nào thay đổi được, đúng là từ khi tôi bắt đầu biết chuyện thì tôi đã rất thích ăn đồ ngọt và những món chua ngọt, cho đến bây giờ cũng vẫn còn như vậy, nhiều năm rồi vẫn chưa thay đổi.
Ký ức về những món ăn này, có lẽ là thuộc về sự cảm ứng rồi, thấy bà ấy bày ra vẻ mặt trông mong nhìn tôi, thôi gật đầu, nói một tiếng: “Có!”
Cuối cùng cũng không ngó lơ nữa, nụ cười trên gương mặt của Lâm Uyên càng tươi hơn, nhìn tôi nói: ‘Mẹ nghe nói mấy hôm nay Tuệ Minh đã đến Thanh Xuân, gần đây Phó Thẳng Nam cũng khá bận rộn, hay là con về nhà họ Mạc ở một thời gian đi. Mẹ vẫn luôn dọn dẹp căn phòng của con, Thanh Mây cũng quay về nhà họ Mạc rồi, mẹ thấy con và con bé hình như khá thân thiết, vừa hay cũng có thể trò chuyện cùng nhau”
Nói xong, vẻ mặt bà ấy mong chờ nhìn tôi, tôi nhìn bà ấy, nhưng lại nhớ tới Chu Nhiên An, tôi cực kỳ không thích người phụ nữ lúc nào viết lên mặt sự tham lam và thèm muốn kia.
Nhưng cũng không biết vì sao lại thương xót cho bà ấy, nghe được những chuyện trong quá khứ kia từ trong miệng của Lâm Gia Hân, tôi cũng cảm thấy đau lòng, nếu như chính bà ấy kể ra, có lẽ lại càng thê thảm hơn nữa.
Mạc Đình Sinh chọn món ăn, nghe thấy lời của Lâm Uyên liền nhìn về phía tôi, vẻ mặt cực kỳ chờ mong vào câu trả lời của tôi.
Tôi đản đo vài giây, mở miệng nói: “Tôi ở nhà họ Phó rất tốt, Phó Thắng Nam cũng chỉ bận rộn một vài hôm mà thôi, đợi qua mấy ngày nữa chúng tôi định ra nước ngoài chơi.”
Mặc dù không nói rõ ra lời từ chối, nhưng câu nói này cũng đã thể hiện rất rõ ràng.
Lâm Uyên còn tính mở miệng nói thêm gì đó, nhưng hình như bà ấy nhìn thấy ai đó, vẻ mặt lập tức tối sâm xuống.
Xuất phát từ lòng tò mò, tôi quay đầu nhìn sang, trái lại cũng không bất ngờ gì, là Lâm Hạnh Nguyên.