Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 395: Người biết đau không chỉ là em (8)

Dừng lại một chút, tôi nói: “Nhà họ Cố gồm cả Cố Diệc Hàn, tôi không định can thiệp vào nữa. Nếu như cô thật sự coi tôi là bạn bè thì làm phiền cô, từ nay về sau đừng dùng loại tình bạn này để ép buộc tôi. Chuyện trên thương trường, tôi sẽ không quan tâm tới, lại càng không làm ra chuyện gây tổn hại cho Phó Thắng Nam”

Cúp điện thoại, tôi kìm nén cảm xúc, Tuệ Minh đã ngủ từ lâu.

Vốn dĩ, tôi định tham gia kỳ thi kiểm tra đầu vào của Đại học, nhưng ngày càng dài, tôi đã bỏ lỡ hôm thi đầu vào nên giờ lại thành rảnh rỗi.

Buổi tối.

Phó Thắng Nam trở về, có lẽ là do uống rượu nên nhìn mặt anh hơi mệt mỏi.

Nhìn thấy tôi đang ngồi ngây người ở phòng

khách, anh đặt chìa khóa xe xuống, đi tới ngồi cạnh tôi, anh ôm tôi vào trong lồng ngực, giọng nói dịu dàng: “Tại sao không gọi điện cho anh vậy?”

Tôi ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh, ánh mắt tôi dừng lại máy sợi râu mọc dưới cảm anh nói: “Em sợ anh bận rộn công việc.”

Anh chôn đầu vào vai tôi: “Cái gì cũng không có quan trọng bằng em”

“Bữa chiều ăn gì vậy?” Anh mở miệng, ánh mắt đảo qua một vòng trong phòng khách hỏi: “Tuệ Minh đâu rồi?”

“Nó đang ngủ rồi, sáng nay mới phát sốt” Tôi mở miệng nói, trong lòng đang nghĩ có nên hỏi anh về Cố Diệc Hàn không?

Anh gật đầu, lại ôm tôi: “Tuấn Anh đã tới đây sao?”

Tôi ừ một tiếng, im lặng một lúc rồi ngửa đầu lên nhìn anh: “Buổi sáng, em xem tin tức thấy Tập

đoàn Phó Thiên thu mua không ít cổ phần của.

Hoàng Hiên. Tập đoàn Phó Thiên muốn bắt đầu nghiên cứu lĩnh vực AI sao ạ?”

Câu hỏi này không hỏi trực tiếp nhưng mà người đàn ông thông minh như này sao có thể không nhận ra tôi muốn hỏi chuyện gì chứ?

Sắc mặt của Phó Thắng Nam đen lại: “Ai gọi điện thoại nói cho em biết vậy?”



Sau một lúc, dường như anh ý thức được giọng điệu của mình hơi lớn, anh nói nhẹ nhàng hơn: “Đó là chuyện trên thương trường, anh sẽ xử lý tốt, em không cần quan tâm đâu”

Anh nói rất thản nhiên nhưng bên trong chứa tia lạnh lẽo.

Nghe thấy vậy, cô hiểu anh không muốn cô can thiệp, trong chuyện này, anh tự có cách xử lý riêng.

Tôi mím môi lại, cúi xuống nhìn ngón tay của mình suy nghĩ, rồi khế nói: “Ừ, anh đừng mệt mỏi quá:

Anh đứng dậy nói: “Còn có việc nên anh phải tới phòng sách xử lý. Anh sẽ cố gảng xong nhanh rồi xuống đây với em” Sau đó anh đi lên trên tâng vào phòng sách.

Nhìn theo bóng dáng dứt khoát của anh, tôi có hơi sững sờ, bỗng nhiên, tôi nhớ tới bản thân mình đã quên không hỏi anh ăn cơm chưa.

Tôi đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu qua loa, thả ít gia vị vào rồi tôi bưng lên trên tầng.

Cửa phòng sách không đóng, anh đang gọi điện thoại bên trong.

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì, anh đang dùng bút máy viết, bởi vì đã ghì mạnh nên dường như muốn đâm thủng bản hợp đồng trên bàn, mực lan ra vùng lớn, nhìn cực kỳ chói mắt.

Đôi mắt anh u ám, hiển nhiên anh cũng để ý tới hành động của mình như mà sức lực vẫn không hề giảm.

Ngược lại còn tăng lên: “Nói xong rồi sao?” Giọng nói tức giận.

Bên kia điện thoại có vẻ cũng phát hiện nhưng vẫn như trước tiếp tục nói.

Phó Thắng Nam hạ thấp giọng nói: “Tôi và anh ta được coi là anh em sao? Chuyện thương trường không thể hiểu đâu”

Tức giận. Cúp điện thoại, anh nheo mắt lại, hung ác nhìn

xuống nét mực trên bàn, nhấc tay lên coi như không có chuyện gì tiếp tục ký tên.

Nhưng mà lực lại hơi chếch khiến cho cà phê đổ ra bàn.

Người đàn ông thanh lịch và kiêu ngạo, ngay ngắn lấy ra khăn tay, từ từ lau sạch vết bẩn trên bàn.

Ở trong thương trường lăn lộn đã nhiều năm, anh đã không còn là thiếu niên dễ dàng thể hiện cảm xúc trên mặt, điều này không phải tốt hay xấu.

Con người sau khi trải qua nhiều chuyện thì

Bên kia điện thoại có vẻ cũng phát hiện nhưng vẫn như trước tiếp tục nói.

Phó Thắng Nam hạ thấp giọng nói: “Tôi và anh ta được coi là anh em sao? Chuyện thương trường không thể hiểu đâu”

Tức giận. Cúp điện thoại, anh nheo mắt lại, hung ác nhìn

xuống nét mực trên bàn, nhấc tay lên coi như không có chuyện gì tiếp tục ký tên.

Nhưng mà lực lại hơi chếch khiến cho cà phê đổ ra bàn.



Người đàn ông thanh lịch và kiêu ngạo, ngay ngắn lấy ra khăn tay, từ từ lau sạch vết bẩn trên bàn.

Ở trong thương trường lăn lộn đã nhiều năm, anh đã không còn là thiếu niên dễ dàng thể hiện cảm xúc trên mặt, điều này không phải tốt hay xấu.

Con người sau khi trải qua nhiều chuyện thì

sẽ biết rõ bản thân mình muốn cái gì, mình cần cái gì. So với người khác càng hiểu rõ cách để tồn tại.

“Cốc cốc!” Tôi giơ tay lên gõ cửa.

Phó Thắng Nam ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi ở ngoài cửa hơi nhướng mày, trên mặt không có gì bất thường, anh cười đạm mạc, nói: “Em làm món gì nhìn ngon vậy?”