Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 392: Người biết đau không chỉ là em (5)

Ngồi ở trong phòng ngủ đợi hồi lâu, thì trong phòng tảm vang lên tiếng nước chảy.

Tôi chuẩn bị quần áo để anh mặc, đặt ở bên ngoài cửa phòng tảm.

Chờ một lúc lâu, thì thấy trong phòng tắm không có tiếng nước chảy nữa, đợi nửa ngày mà vẫn không thấy anh đi ra, tôi không khỏi có chút lo lắng.

Đẩy cửa bước vào, thì liền nhìn thấy sống lưng rắn chắc, cường tráng, có đường cong rõ ràng của Phó Thẳng Nam, phản ứng theo bản năng, tôi quay lưng lại, rồi mở miệng nói.

“Phó Thắng Nam, anh tắm xong thì mặc quần áo ngủ vào đi”

Không có nghe thấy tiếng trả lời, tôi không khỏi nhíu mày, nói lại một lần nữa: “Phó Thắng Nam..

Cơ thể bỗng nhiên được anh ôm lấy từ phía sau, hơi thở ẩm ướt vây quanh lấy tôi, trong lúc nhất thời cơ thể tôi bỗng trở nên cứng ngắc, hơi ngừng thở.

“Phó Thắng Nam anh..”

“Gọi là chồng!” Anh mở miệng nói, cảm chống ở trên bờ vai của tôi, hơi thở nóng hầm hập phả vào cổ tôi, bỗng có chút cảm giác là lạ, khác thường.

“Anh… mặc quần áo ngủ vào đi” Cũng không phải là chưa từng trải qua chuyện giữa nam và nữ, chỉ là tôi luôn kháng cự, cho nên tôi gần như là rất ít khi cùng anh làm chuyện này.

Anh không có làm gì khác, chỉ ôm tôi hơi chặt một chút, trong tiệc cưới, tôi vốn là mặc lễ phục, bởi vì rườm rà, gò bó, mặc rất khó chịu, nên vừa trở về liền thay sang một bộ quần áo ngủ thoải mái, dễ dịu.

Cách một lớp vải mỏng, tôi gần như có thể

cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể anh.

Đã quên mất, anh là đàn ông, một người đàn ông đang ở trong thời kỳ sung mãn.

Tôi đưa tay đặt lên mu bàn tay có khớp xương rõ ràng của anh, khế nói: “Phó Thẳng Nam, đã không còn sớm nữa rồi”

Anh ừ một tiếng, nghe tựa hồ như men say còn chưa có tiêu tan, bay đi hết, anh xoay người tôi lại, làm cho tôi đứng đối mặt với anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Dường như không có bất kỳ sự bận lòng,lo lắng hay hồi hộp nào, đôi môi mỏng có chút lành lạnh của anh nhanh chóng áp xuống, vừa vội vàng, vừa kiềm chế.

Bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở, tôi đưa tay muốn ngăn anh lại, nhưng lại bị anh dễ dàng nảm lấy.

“Thẩm Xuân Hinh, anh ta chưa từng chạm

vào em, có đúng không?” _ Tôi sửng sốt, gần như là hoàn toàn không có phản ứng lại được, anh ta trong lời nói của anh là

chỉ người nào? “Hả?”

Anh không nói nữa, lại tiếp tục hôn xuống, chỉ là nụ hôn có hơi giống như là mưa giông bão táp đang cuốn qua, như thể là muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Anh đang có tâm trạng.

Lúc ở khách sạn tôi đã cảm nhận được, chỉ là, tại vì sao?

Tôi vốn tưởng rằng là anh mệt mỏi, nhưng bây giờ xem ra là không phải.

Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên mù mịt, bao phủ khắp cả phòng, trên thân thể rắn chắc, khỏe mạnh, cường tráng của anh không có một chút đồ vật nào cả, có, đều là *thất tình lục dục.

*Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: Hỉ, nộ,

ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục

vọng do: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

“Phó Thắng Nam!” Tôi mở miệng nói, người đã bị anh bế lên.

Anh dừng động tác lại, hơi thở nặng nề, đôi mắt đen nhánh, u tối nhìn tôi.

Rõ ràng là nghi hoặc.

“Anh đang tức giận à?” Tôi hỏi, có chút nghỉ vấn, cũng mang theo thái độ dè dặt thận trọng.

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, ánh mắt vẫn dịu dàng, ấm áp như mọi khi.

“Không đồng ý sao?” Anh mở miệng nói, trong giọng nói có một chút khàn khàn, rõ ràng là đang

mạnh mẽ kiềm chế.

Tôi lắc đầu: “Em đồng ý, nhưng mà đừng ở chỗ này, có được không?”

Anh ôm tôi, giọng nói trâm thấp, kiềm chế: “Được!”

Trở lại phòng ngủ, anh đặt tôi ở trên giường.

Không phải là chưa từng làm chuyện thẳng thắn thành khẩn giao lưu, tiếp xúc giữa nam và nữ, chỉ là bầu không lúc này không giống với lúc trước.

Một đêm này, mãi hồi lâu tôi mới đi vào giấc ngủ, nằm bên cạnh anh, trong lòng cứ đau âm ỉ.

Sau nửa đêm, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng thì có tiếng rên rỉ, đau đớn truyền đến bên tai, tôi ngồi thẳng người dậy, bật đèn ở đầu giường lên.

Cả đầu Phó Thẳng Nam đầy mồ hôi, mày nhíu chặt lại, miệng cứ không ngừng kêu đau.

Là nằm mơ thấy ác mộng rồi.

Tôi liền gọi anh, đánh thức anh dậy: “Phó Thắng Nam..”

Anh tỉnh dậy, nhìn thấy là tôi, trong chốc lát liền hoàn hồn, bình tĩnh trở lại, rồi bỗng nhiên gắt gao ôm chặt lấy tôi, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.