Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi
Chương 379: Oán hận bị chôn ở trong lòng (3)
Thật sự làm người khác khó chịu!
Tôi dừng bước, quay đầu lại nhìn và gọi một tiếng: “Cô Lâm”
Cô ta nhìn tôi, vẫn đeo cặp kính râm đen trên mặt, không nhìn thấy ánh mắt cô ta thề hiện điều gì.
“Cô Lâm, cô có biết tại sao trong bốn năm nay, ngay cả khi cô trờ thành người phụ nữ của Trịnh Tuấn Anh rồi, Phó Thắng Nam cũng không thèm liếc cô một cái nào không?”
Một số người nói rằng nếu bị chó cắn, chúng ta không thể cắn lại nó, chỉ có thể ánh đi để nó không tiếp tục cắn mình nữa.
Vậy tại sao chúng ta không thể thằng tay đánh chết con chó đó luôn? Chó mà cắn người, nếu giữ lại thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, chi bằng giải quyết luôn một lần cho xong.
Tôi chọc đúng vào nỗi đau của Lâm Diên khiến cô ta nổi giận: “Liên quan gì đến cô!”
“Tại sao lại không liên quan đến tôi nhỉ? Tôi lo lắng cho chồng tôi chứ đâu phải lo lắng cho chồng người khác.” Tôi cũng không phải là người chấp nhặt với những cô gái đem lòng mến mộ Phó Thắng Nam, nhưng Lâm Diên này lại gieo rắc nỗi uất hận của cô ta lên người tôi. Tôi không chấp nhận chuyện này, tôi thấp giọng, nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Cô Lâm nên về nhà và tự soi gương kỹ lưỡng xem cái gì là của mình, cái gì không phải của mình. Con gái có chút dã tâm cũng là điều tốt nhưng nếu không từ thủ đoạn bỉ ổi, không biết điểm dừng thì sẽ tự phá hoại cuộc đời của mình mà thôi.”
Tâm tư của cô ta đối với Phó Thắng Nam có lẽ bắt đầu vào bữa tối bốn năm về trước, cô ta từng bước tiến vào Tập đoàn Phó Thiên và trở thành thư ký của Phó Thắng Nam.
Sau này, vì một lời nói của tôi mà cô ta đã đến bên cạnh Trịnh Tuấn Anh. Cô ta thông minh và biết nắm bắt thời cơ, nhưng con người ta luôn phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.
Người vốn kiêu ngạo như cô ta, bị những lời nói này chạm đúng nỗi đau, trong cơn giận dữ, cô ta bước tới và định mắng chửi tôi. May mà tôi có vệ sĩ đi theo chặn cô ta lại.
Tôi nhanh chóng đi vào thang máy bệnh viện, nhìn cô ta kích động đến mức vứt bỏ cả hình tượng kiêu ngạo của bản thân, tôi thấy thật có chút đáng thương.
Trong phòng bệnh, khuôn mặt của Hồ Diệp tái nhợt, phờ phạc không còn chút sức sống. Khi nhìn thấy tôi, cô ta nhoẻn miệng cười nhẹ.
Thật khiến người ta cảm thấy xót xa.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Tôi vốn không giỏi nói những câu thế này, nhưng khi vừa hỏi xong, tôi liền thấy có chút đau lòng.
Cô ta gật đầu, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, giọng nói có chút khàn khàn: “Đỡ nhiều rồi, có gây mê qua, bây giờ vẫn còn hơi đau.”
Tôi cầm tay cô ta, trước khi lấy ra đứa bé trong bụng ra, thuốc mê sẽ được tiêm vào cột sống, hôn mê rồi sẽ không thấy
nhưng một khi ý thức rõ ràng, thuốc cũng đã hết, loại đau đớn sẽ khiến con người ta cả đời cũng khó quên được.
Tôi hiểu mài
Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô ta, tôi xoa xoa, cố gắng truyền nhiệt độ của bản thân cho cô ta: “Cô đã ăn gì chưa?”
Cô ta gật đầu, có lẽ vì động tác của tôi mà hốc mắt có chút đỏ ửng lên: “Bác sĩ vừa rồi dặn tôi chỉ được ăn chút cháo trắng. Tôi cũng đã ăn rồi”.
Tôi gật đầu, trong lòng càng thêm rối bời, khẽ hỏi: “Thế đứa bé có khỏe không?”
Cô ta khẽ mỉm cười, đôi môi có chút nứt nẻ: “Còn đang ở trong lồng kính, có thề phải ð trong đó một thời gian, trẻ sinh non sức khỏe không được tốt lắm.”
Nghe đến đây, tôi mới thờ phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, sau này cố gắng nuôi nó cho tốt là được. Tuệ Minh nhà tôi
cũng là sinh non, hồi nhỏ nó vừa bé xíu lại vừa gầy gò. Cô xem, bây giờ con bé cũng hoạt bát lanh lợi, thông minh lắm”
Hồ Diệp nở một nụ cười, gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy.”
Thấy môi cô ta hơi khô, tôi đứng dậy rót nước, đưa ống hút lên miệng cho cô ta: “Cô uống đi, đừng đề cơ thể thiếu nước, những người khác đi đâu hết rồi?”
Tôi đến đây một lúc nhưng lại không nhìn thấy ai, đặc biệt là Thầm Minh Thành, trong lòng không khỏi trách móc.
Cô ta hít nhẹ một hơi, đôi môi đã bớt khô ráp, nhẹ giọng nói: “Bảo mẫu vừa đỉ ra ngoài ăn cơm, một mình tôi ở đây cũng yên tĩnh, không có vấn đề gì cả.”
Tôi không hỏi về tung tích của Thầm Minh Thành nữa, bây giờ có hỏi xem ra chỉ càng buồn hơn mà thôi. Im lặng một lát, tôi lại hỏi: “Đứa bé đã được đặt tên chưa? Là con trai hay con gái?”
“Là con trai. Tên thì vẫn đang đợi chú Thẩm đến đặt, vẫn chưa quyết định.”
Đang nói chuyện thì y tá bước vào kiểm tra cho cô ta.
Tôi đứng dậy, tránh sang một bên, hai cô y tá giúp cô ta co chân lại, rồi áp sát vào cái bụng vẫn còn hơi phồng của cô ta.
Vì quá đau, cô ta cắn chặt môi nhưng không kêu một tiếng nào, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Chỉ khoảng hai phút, hai cô y tá rời đi, cô ta cũng dần bình tĩnh lại, tôi kìm nén cảm xúc, lấy chăn bông đắp cho cho cô ta rồi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô ta, không biết phải nói gì.
Cô ta nhìn tôi, cười nhẹ: “Thực ra không đau lắm đâu, nhưng chúng ta cứ nghĩ nó rất kinh khủng”
Những lời này rõ ràng là đang tự an ủi bản thân, tôi cụp mắt xuống, cảm thấy có chút đau lòng.
Tôi ngập ngừng một lát rồi nói: “Nỗi đau này, tôi cũng từng trải qua.” Chỉ là mọi cảm xúc lúc đó của tôi đều dồn vào đứa con đã ra đi nên chút đau đớn thể xác cũng cảm thấy bình thường.