Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 370: Lảo đảo bước tới (3)

Tôi lên tiếng nhắc nhờ: “Tuệ Minh, con nhớ uống nước đấy.”

“Vâng thưa mẹ!” Lúc trả lời tôi, ánh mắt của cô bé con vẫn còn ở trên bức tranh.

Có thể nhìn ra được, cô bé xem rất nghiêm túc.

Bước ra khỏi bức bình phong, tôi không kìm được mà nhìn về hướng Phó Thắng Nam đang ngồi ở cạnh bàn làm việc xử lý công việc.

Anh vẫn rất nghiêm túc như trước. Tôi tiếp tục lấy quyền sách vừa rồi còn chưa đọc xong ở trên giá, bước đến bên cạnh

anh, dựa vào anh, tiếp tục đọc tiếp.

Anh cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Em đói chưa?”

Tôi lắc đầu, đầu dựa lên vai anh, hai tay cầm sách đọc.

“Lát nữa em muốn ăn gì?“ Anh dừng lại động tác trong tay, cánh tay đặt lên sau người tôi, càng thuận tiện cho tôi dựa vào.

Tôi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, phát hiện ra hình như thật sự không có món gì mà tôi đặc biệt muốn ăn. Tôi không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh: “Hình như không thèm ăn món gì cả.”

“Vậy lát nữa chúng ta nấu ăn tại nhà?”

Tôi gật đầu, trên mặt tràn ngập nụ cưỡi: “Nhưng mà anh phải xuống bếp”

Nếu đề so sánh thì món tôi nấu không ngon như món anh nấu.

“Được!”

Nói xong, tôi tiếp tục đọc sách của tôi. Anh nhìn quyền sách trong tay tôi, không nhịn được cười: “Sách em mua từ bao giờ vậy? Tổng giám đốc độc đoán?”

Đóng sách lại, tôi nhìn tên sách: “Tổng giám đốc độc đoán phải lòng tôi”. Tôi nhìn tên quyền sách này, không nhịn được mà nhìn anh cười ngốc: “Là sách trước đây Vũ Linh mua mang đến đề ở chung cư Hương Uyền. Em thấy buồn cười nên mang theo.”

Anh bật cười: “Vậy là có hay không?”

Tôi suy nghĩ, gật đầu: “Cũng được” Ngừng lại một chút, tôi nói: “Chính là cảm thấy Tổng giám đốc nhà người ta hình như đều rất rảnh rỗi, sao lại có nhiều thời gian như vậy, đưa nữ chính đi vòng quanh thế giới?”

Sau khi tôi quen với Phó Thắng Nam, gần như toàn bộ thời gian, anh đều bận, cuộc họp chưa kết thúc, hợp đồng chưa

bàn xong và chuyến công tác chưa xong.

Dưỡng như anh nghe ra sự oán trách trong lời nói của tôi, anh cong môi cười: “Vậy hay là anh bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới với mẹ con em?”

Tôi lắc đầu: “Em không đồng ý. Nếu anh không làm nữa thì không có ai kiếm tiền, vậy thì em phải đi kiếm tiền rồi”

Ở Hoàng An bốn năm, tuy có tiền tiết kiệm, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày tiêu hết tiền. Nếu là công việc văn phòng chín giờ vào làm, năm giờ tan làm thì chuyện duy trì cuộc sống của một gia đình là không hề đơn giản.

Anh cười lớn: “Tiền tích lũy mấy năm gần đây của Tập đoàn Phó Thiên có thể đủ cho em ăn cả đời. Em lo lắng chuyện này thì còn không bằng lo lắng xem em có thể tiêu hết số tiền này hay không.”

Khu khụ! Rất ngang tàng.

Ngày hôm nay trôi qua rất yên bình thoải mái. Dưỡng như tôi càng ngày càng thích người một nhà cùng nhau yên tĩnh, bình thản trải qua mỗi một buổi chiều.

Bởi vì khoảng thời gian tuyệt vời cuối tuần, nên mọi thứ đều trờ nên càng vội vã hơn.

Thời gian nghỉ ngơi của Phó Thắng Nam cũng không nhiều, một ngày đã là xa xì rồi.

Còn lại Tuệ Minh và tôi. Tuệ Minh phải đi học lớp huấn luyện, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi.

Mạc Thanh Mây gọi điện đến, nói là muốn hẹn đi dạo phố. Trời cuối thu ở thủ đô tương đối lạnh, tôi không muốn ra khỏi nhà.

Nhưng một mình ở nhà thì hình dường như dễ suy nghĩ lung tung, tôi quyết định hẹn gặp cô ta ở dưới trung tâm thương mại.

Tôi không lái xe mà gọi xe qua đó. Lúc tôi đến, Mạc Thanh Mây đã đến rồi, trong tay cô ta đang cầm bánh ngọt, nhìn dáng vẻ thì có vẻ là vừa mua hai phần.