Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 365: Sau khi tôi gặp anh (9)

Dừng một chút, tôi mở miệng: “Khá tốt, vậy sau này tôi cũng có thể thường xuyên nhìn thấy mọi người.”

Anh gật đầu: “Ừ, cho nên sau này cô không có việc gì làm thì có thể tới nhiều một chút.”

Chúng tôi nói chuyện phiếm đến tận buổi chiều, vốn dĩ tôi tính toán mời anh ở lại ăn một bữa cơm, nhưng Phó Thắng Nam đã đặt sẵn một nhà hàng, rất đơn giản lại thuận tiện.

Đi tới nhà hàng, có không ít khách đến ăn, Phó Thắng Nam đề tôi ở biệt thự tĩnh trong một tuần, mỗi ngày đón đưa bốn

lân, không cho tôi tiếp xúc với người ngoài, mỗi ngày trôi qua đều yên bình, hết thảy xem ra có vẻ khá tốt.

Thật ngoài ý muốn khi Thẩm Minh Thành và Hồ Diệp cũng tới đây, gần một tháng chưa gặp, bụng của Hồ Diệp đã to lên không ít, chỉ là sắc mặt của Hồ Diệp có chút tiều tụy.

Vài lần ð chung, tôi thực sự thích cô gái này, điểm tĩnh ưu nhã, ôn nhu biết tiến biết lùi, một cô gái như vậy, đại khái chính là mẫu người vợ tiêu chuẩn nhất trong lòng cánh đàn ông.

Thẩm Minh Thành và cô ấy ờở bên nhau, mỗi ngày trôi qua, cũng rất hạnh phúc.

Nhìn thấy tôi, cô ấy đỡ bụng đứng dậy muốn kéo tôi, tôi vội vàng tiến lên, đỡ lấy cô ấy, bật cười: “Cô không cần khách sáo với tôi như vậy, bụng lớn rồi, chỉ hơi động

đậy một chút thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.” Cô ấy cười nhạt, kéo tôi đến ngồi vào ghế, giọng nói dịu dàng: “Mới bảy tháng thôi, cũng không có khó khăn gì.” Tôi cười cười, thấy Thầm Minh Thành nhìn tôi, nhíu mày: “Dạo này sao lại gầy thế”

Sau khi nói xong, ánh mắt sắc bén đã dừng ở trên người Phó Thắng Nam, hiển nhiên là đang trách anh không chăm sóc tôi thật tốt.

Phó Thắng Nam cũng không hề tức giận, duỗi tay kéo tôi, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, mờ miệng nói: “Quả thật là gầy quá.



Tôi bật cười, không khỏi nhìn về phía Thẩm Minh Thành nói: “Người ta đều nói muốn đẹp thì phải gầy, anh còn nói à, anh đã nuôi Hồ Diệp gầy như vậy, cô ấy vẫn đang mang thai đó thôi?”

Anh ta nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Hồ Diệp, không nói gì thêm.

Hồ Diệp cúi đầu, cười cười, cũng không nói lời nào.

Đột nhiên phát hiện, cách hai người họ ð chung, rất kỳ lạ.

Tôi đột nhiên nhớ tới, lần trước Phó Thắng Nam cũng nói với tôi, Thẩm Minh Thành không có khả năng kết hôn với Hồ Diệp, nhà họ Thẩm không chấp nhận nổi, tương lai của Thẩm Minh Thành cũng không có cách nào cho phép một người phụ nữ như vậy sống bên cạnh anh ta.

Ánh mắt dừng trên chiếc bụng hơi hơi nhô lên của Hồ Diệp, tôi không khỏi cảm thấy vài phần cảm xúc khác thường, đứa bé này hẳn phải được sinh ra một cách công khai nhất.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh, là Trần Húc Diệu, bên cạnh anh ta còn có một cô gái mới lớn đi cùng, có vẻ xinh đẹp lay động lòng người, loại sắc đẹp này thật sự có chút hại người.

Nhìn quan hệ của hai người họ, hẳn là quan hệ cấp trên cấp dưới, Trần Húc Diệu chào hỏi mọi người.

Chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Mới từ công ty ra đây, mọi người không ngại cho tôi mang theo trợ lý chứ!”

Mọi người cười cười, tất nhiên sẽ không đề ý rồi.

Tất cả đều ngồi xuống, Trần Húc Diệu nhìn tôi, mờ miệng nói: “Thầm Xuân Hinh, đã lâu không gặp.” Câu này anh ta nói vô cùng nghiêm túc và trang trọng.

Tôi thấy trong tay anh ta bưng ly rượu, trong lòng không kìm được nghiêm túc hơn vài phần, ánh mắt nhìn về phía anh ta.

Anh ta tiếp tục mờ miệng nói: “Mẹ tôi đã giao lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trần vào trong tay tôi, bốn năm qua rồi, cô có thời gian thì tới nhà họ Mạc thăm con bé một chút đi, năm tháng không chỉ tra tấn mẹ, còn cả con bé nữa, lấy được rồi lại mất đi, con quả thực so với suy nghĩ của con gian nan hơn rất nhiều”

Tôi nhấp môi, không khỏi cúi đầu, người thật sự vô cùng phức tạp, hai chữ tha thứ quả thật dễ nói ra nhất, nhưng lại khó thực hiện nhất.

Tôi có thề lý giải những gì bà làm, nhưng chung quy không có cách nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mạc Phi Lâm nhíu mày, đại khái là cảm thấy trong trường hợp này mà Trần Húc Diệu lại nói những lời đó quả thật không

thích hợp lắm, nâng ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của anh nói: “Được, hôm nay mọi người tới đây tụ hội cùng vui vẻ, chúng ta ăn nhiều món ngon hơn một chút rồi bàn về những chuyện thú vị gần đây không phải tốt hơn sao? Uống nào!”