Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 359: Sau khi tôi gặp anh (3)

“Đứa bé mất rồi!” Trịnh Tuấn Anh mở miệng, giọng nói lạnh lùng không thề hiện chút cảm xúc gì, ánh mắt vẫn dừng trên người Tuệ Minh.

Tôi cho rằng mình nghe nhầm, vì thế không khỏi mở miệng hỏi một câu: “Cái gì?”

Cuối cùng anh ta cũng dời mắt nhìn về phía tôi, mở miệng nghiêm túc nói: “Vị trí bào thai không ồn định, cho dù được sinh ra cũng không sống được bao lâu nữa cả, vì thế đã sảy thai”

Phó Thắng Nam cũng dừng động tác trong tay lại, nhìn về phía anh ta rồi cau mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Trịnh Tuấn Anh ngồi thằng người dậy, mím môi mờ miệng nói: “Trước kia cô ấy đã có dấu hiệu sảy thai rồi, thế nhưng cô ấy lại không nói. Sau đó lại vì tâm trạng không ồn định, sau khi đi bệnh viện mấy lần cũng không còn cách nào khác nên đứa trẻ đã không giữ được nữa”

Lúc anh ta nói những lời này, giọng điệu vô cùng lãnh đạm giống như chuyện mà anh ta đang nói chính là một chuyện nhỏ không đáng kề vậy.

Tôi đè nén tâm trạng của mình lại, nhìn anh ta: “Vì thế bây giờ anh định làm gì?

Vốn dĩ tôi cho rằng anh ta sẽ trà lời thẳng vấn đề của tôi, thế nhưng không ngờ anh ta lại đột nhiên híp mắt nhìn tôi. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, lãnh đạm nói: “Cái chết của Vũ Linh có liên quan đến Lâm Diên không?”

“Keng!” Đôi đũa đang cầm trong tay tôi chợt rơi xuống mặt đất.

Tôi sửng sốt một lát, sau đó nhìn về phía anh ta rồi mím môi, buồn bực nói: “Tôi không rõ nữa.”

Cái chết của Vũ Linh, tôi vẫn luôn biết là bời vì tôi. Lúc ấy Lâm Uyên vì đề tôi rời khỏi biệt thự nên đã thiết kế cho Vũ Linh đến thủ đô, cố gắng dẫn dụ tôi ra.

Nếu như đêm hôm đó tôi không ra khỏi biệt thự thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.

Những chuyện liên tiếp về sau cũng chính bởi vì chuyện này mới bắt đầu.



Tôi không biết rốt cuộc lời nói của Lâm Diên đả kích nhiều thế nào đến Vũ Linh như thế nào, lúc ấy John ð bên cạnh Vũ Linh, cậu ấy cũng chỉ nghe được một vài câu mà thôi.

Anh ta cười nhạt không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tuệ Minh: “Tôi sẽ không cưới Lâm Diên, Tuệ Minh là con cháu của nhà họ Trịnh, một ngày nào đó con bé phải trờ về nhà họ Trịnh.

Tôi sửng sốt, không ngờ anh ta sẽ nói ra những lời này.

Bỗng chốc, tôi ngước mắt nhìn anh ta, cuối cùng cũng không thể đè nén được nữa: “Trịnh Tuấn Anh, Tuệ Minh sẽ không đến nhà họ Trịnh đâu. Đây là quyết định của Vũ Linh, cũng là tình cảm bốn năm qua của tôi với Tuệ Minh mới đưa ra quyết định này. Nếu như anh muốn đưa Tuệ Minh đi, tôi sẽ liều chết với anh đấy”

Tâm trạng của Phó Thắng Nam cũng không tốt, ánh mắt đen láy của anh dời lên người anh ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tuệ Minh sẽ không đến nhà họ Trịnh

_ với cậu đâu, ban đầu cậu cũng đồng ý để

Tuệ Minh sống chung với bọn tớ rồi mà”

“Hừ!” Trịnh Tuấn Anh cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía anh: “Ban đầu cậu cũng đồng ý với tớ sẽ chăm sóc Diệu Ân thật tốt mà, kết quả thế nào?”

Diệu Ân?

Là ai?

Sắc mặt Phó Thắng Nam sảm xuống: “Ban đầu trong lòng cậu hiểu rất rõ tại sao chuyện này lại trở nên như vậy? Tuấn Anh, cái chết của Vũ Linh và Diệu Ân, cậu cảm thấy tất cả chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”

Đột nhiên, sắc mặt Trịnh Tuấn Anh tối xuống mang theo chút bi thương nhàn nhạt, không cam lòng nhìn Phó Thắng Nam: “Vậy thì sao? Bây giờ cậu ném tất cả những chuyện này lên người tớ, cảm thấy là lỗi của tớ sao?”

Phó Thắng Nam cau mày, cảm thấy

không thể nào nói chuyện với anh ta được nữa. Anh giơ tay lên nhéo nhéo ấn đường, nhìn tôi rồi nói: “Em đưa Tuệ Minh xuống lâu chờ anh trước đi.