Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 229: Người Phụ Nữ Kia Có Quan Hệ Gì Với Anh



Hứa Thanh Khê chìm vào cảm xúc của chính mình mà không có cách nào thoát ra, vẫn là Lê Việt Hoàng ở bên cạnh phát hiện ra sự khác thường của cô.

"Cô làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, là vì thấy không thoải mái sao?"
Hứa Thanh Khê lúc này mới hoàn hồn lại.

Cô quét mắt nhìn về phía Tạ Phi Nhung ở bên kia, đề nghị nói: "Không sao đâu, chúng ta qua bên đó chào hỏi chút đi.

"
Dứt lời, cô liền đi qua chỗ Tạ Phi Nhung.

Lê Việt Hoàng nhìn theo bóng dáng của cô, nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì rồi theo sau cô.

Có điều không đi được hai bước đã bị một người quen biết chặn đường.

"Anh Hoàng, đã lâu không gặp, hôm nay nếu không phải gặp được anh ở đây, thì cũng không biết anh đã trở lại rồi đó.

"
Lê Việt Hoàng nhìn thấy người bạn hợp tác trước mắt, đáy mắt hiện lên chút bất đắc dĩ.

Anh lịch sự chào hỏi lại đám người bọn họ, sau đó mới nói lời xin lỗi với Hứa Thanh Khê: "Cô Tuệ à, cô hãy đi trước đi, tôi bận chút chuyện sau đó sẽ qua đó tìm cô.

"
Hứa Thanh Khê liếc nhìn bọn họ một cái, gật đầu rồi đi về phía Tạ Phi Nhung.

Lúc này hai người Lê Ngọc Mỹ đã nói chuyện xong với Tạ Phi Nhung, hiện đang nói chuyện cùng những người khác.


Cô cũng chỉ là liếc mắt nhìn rồi ép cho bản thân mình không để ý đến bọn họ nữa, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Tạ Phi Nhung.

"Cô Phi Nhung, chào cô, tôi là trưởng phòng đương nhiệm của hãng thời trang ZARY, tôi tên Hứa Thanh Tuệ.

"
Cô cung kính có lễ đích tiến lên tiếp đón, chủ động nói lên thân phận của bản thân.

"Xin chào cô Tuệ.

"
Thấy Hứa Thanh Khê chủ động đến chào hỏi, đáy mắt Tạ Phi Nhung cũng ánh lên, gật đầu đáp lại.

Sau khi hai người trò chuyện được một lúc, Hứa Thanh Khê cảm thấy thời cơ đã đến, liền nói rõ ý đồ đến đây.

"Tôi nghe nói quý công ty gần đây muốn đổi mới đồng phục cho nhân viên, không biết bên phía cô Phi Nhung có yêu cầu gì?"
Tạ Phi Nhung thấy cô nói vào chuyện chính, cũng không có ý giấu diếm những yêu cầu của bọn họ.

Dù sao việc bà ta xuất hiện tại đây buổi tiệc này cũng là vì muốn tìm một công ty để hợp tác.

Sau một hồi trao đổi, Hứa Thanh Khê đưa ra những ưu đãi, nhưng phía Tạ Phi Nhung cũng không có lập tức đáp ứng nhận lời.

"Điều kiện của quý công ty cũng không tồi, nhưng mà phía chúng tôi cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

"
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Đây là chuyện tất nhiên, hy vọng có thể nhận được tin tốt của cô.

"
Vừa mới dứt lời đã có những người khác tới tìm Tạ Phi Nhung, Hứa Thanh Khê thấy vậy cũng thức thời rời đi.

Ngay lúc cô xoay người rời đi, khóe mắt bỗng nhiên lướt đến một bóng dáng quen thuộc, làm cho cả người cô đều cứng đờ, máu cũng ngừng chảy.

Đến cả khuôn mặt cũng trở nên tái mét lại.

Chỉ thấy ở phía bên trái của cô, Hứa Thanh Tuệ đang mặc một bộ lễ phục màu bạc, bước đi trong đám đông.

Mà ở cách cô ta không xa chính là chỗ mà Quân Nhật Đình vừa mới ở đó.

Hai người đứng cách nhau chỉ vài mét, chỉ cần Quân Nhật Đình thoáng nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ, thậm chí là nhìn thấy cả cô.

Bởi vì nơi mà cô vừa đứng vừa hay hợp thành ba góc tam giác với bọn họ.

Chỉ trong chốc lát cả người Hứa Thanh Khê đều vô cùng căng thẳng.

Cô muốn lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Hải Minh để ông ta bảo Hứa Thanh Tuệ rời khỏi bữa tiệc, nhưng hiện tại cô đang lo lắng đến mức tay không ngừng run rẩy.

Đợi sau khi cô vất vả lấy ra được điện thoại di động, Quân Nhật Đình ở bên kia đã chuẩn bị quay đầu rời đi rồi.

Cô nhìn theo từng động tác của Quân Nhật Đình, mắt nhìn chằm chằm theo anh, trái tim như muốn rụng ra vậy.

Ngay tại giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, cánh tay của cô vì căng thẳng mà nắm chặt lại với nhau, tầm mắt nhìn theo Quân Nhật Đình đang bị kéo ra khỏi đám người.

Quân Nhật Đình chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, mày nhíu lại.


Anh còn tưởng đó là Hứa Thanh Khê, kết quả chờ anh nhìn lại lần nữa, bên kia đã không còn bóng dáng nào nữa rồi, tất cả đều là những người thương nhân không quen biết mà thôi.

Chẳng lẽ là do anh hoa mắt.

Anh nghi hoặc, thầm hỏi trong lòng, nhưng không để nó ở trong lòng quá lâu.

Bởi vì anh cảm thấy nếu Hứa Thanh Khê tham gia bữa tiệc tối này mà nhìn thấy anh thì chắc chắn sẽ chủ động tới bên cạnh anh.

Nhưng anh lại không biết rằng lúc này mà Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh thì chỉ có cảm giác hận không thể tìm được một nơi nào đó để chui vào, trốn tránh anh.

Lại nói về chuyện lúc nãy Hứa Thanh Khê bị kéo đi, sau khi phát hiện Quân Nhật Đình không nhìn thấy mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cô không khỏi nhìn về phía người vừa rồi đã giúp mình, kinh ngạc phát hiện người này lại là Trần Hoài Tâm.

Trái tim vừa mới được thả lỏng một chút bây giờ lại bị treo ngược lên rồi.

"Hoài Tâm, sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Trần Hoài Tâm nhìn thấy sự khẩn trương và phòng bị trong mắt của cô, trong mắt anh ta hiện lên tia phức tạp.

"Anh vừa gặp được một người có vẻ ngoài giống em như đúc.

"
Hứa Thanh Khê nghe được lời này của anh ta, cả người cứng đờ lại.

Cô hạ mắt, cũng không có lập tức đáp lại, mà là chờ Trần Hoài Tâm nói tiếp.

Trần Hoài Tâm thấy thế, cũng không biết có phải hiểu được đúng ý của cô hay không, tiếp tục nói: "Anh cứ nghĩ người kia là em, nên đi tới chào hỏi cùng cô ấy.

"
Anh nói xong thì dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê.