Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 6: 6


Lúc này cô đang lơ đãng nhìn những thứ thú vị mà bình thường cô không thể nhìn được.

Ví dụ chủ nhân của mấy loại âm thanh cô vẫn hay nghe kia, hay như đôi nam nữ đang quấn nhau trên giường kia chẳng hạn.

Với một người mù thì thôi đi, trước mặt nữ quản gia như vậy hai người này lại không chút ý tứ che giấu nào.

Tần Thiên Lan vừa mới làm xong ca phẫu thuật mắt, lúc này cảm thấy mắt mình lại sắp mù rồi.

Mà nữ quản gia cố ý bật nhạc khá lớn, để cô ngồi tựa người vào trên chiếc ghế mây hướng ra cửa sổ.

Tần Thiên Lan lúc này mới cảm thấy có chút may mắn, còn may không có quay ghế về phía đôi động vật hoang dã kia, bằng không nhìn cả buổi chắc mắt cô lại phải phẫu thuật lần nữa mất.

Tần Thiên Lan vẫn như thường lệ nhắm mắt lại.


Đối với người mù như cô thì có nhắm hay mở mắt chẳng như nhau, chỉ là thói quen mà thôi, chưa kể cô vừa làm phẫu thuật xong ánh sáng đối với cô không tốt.

Tần nhắm mắt ngồi đợi tầm hơn năm phút, liền đưa tai chỉnh nhỏ âm lượng máy nghe nhạc về không, vừa làm xong liền nghe thấy một giọng nữ vang lên phía sau, chính xác thì ở trên giường.

"Bao giờ anh mới chịu li hôn với cô ta, đã năm năm rồi, công ty hiện tại cũng đã vào tay rồi, cần gì giữ lại không con mù chứ.

Nhìn cũng không nhìn thấy, cứ giữ mãi không thấy tốn cơm ư?" Người con gái kia giọng nói rất không kiên nhẫn.

Cô gái kia không ai khác chính là Ninh Ngọc, cái người bạn thân tự nhân gì đó sau khi Tần Thiên Lan mất trí nhớ.

Ninh Ngọc vừa nói xong, liền bị người đàn ông kia đẩy mạnh động tác khiến cho cô ta không chút nào nhịn được rên lên một tiếng thật lớn.

Cũng không để ý chút nào về một người thứ ba là Tần Lan Khê vẫn còn đang ở trong phòng.

"Bảo bối, nhỏ giọng thôi kẻo Tiêu Phu nhân nghe thấy thì sao." Tiêu Chân vừa nói, vừa cắn nhẹ vào tai Ninh Ngọc, khiến cho cô ta càng khoái cảm.

Cô ta không chút nào sợ, cố ý rên lớn tiếng hơn, đầy vẻ khiêu khích, cô ta còn rất mong Tần Thiên Lan sẽ nghe thấy, tốt nhất là chủ động ly hôn, hoặc là như trong tiểu thuyết lao ra đường bị xe cán chết gì đó:
"Sợ gì chứ, máy nghe nhạc phát lớn tiếng như vậy, cho dù em có ở trước mặt cô ta lớn tiếng hơn nữa cô ta cũng sẽ không nghe thấy đâu.

Hay anh sợ Tiêu phu nhân nhà anh đau lòng."
Tiêu Chân cười cưng chiều: "Bất quá chỉ lừa vật chưng bài mà thôi, vài ngày ngày nữa liền trở thành người của Cố tổng.

Một thứ đồ chơi đổi lấy dự án hợp tác từ Cố Thị, có gì phải lo lắng cô ta buồn hay không buồn."
"Đợi anh đẩy cô ta đi liền có thể quan minh chính đại cùng em một chỗ, có phải là rất vui hay không nào."
Ninh Ngọc nghe thế trong lòng vui vẻ không ít, giọng nói cũng trở nên nũng nịu hơn, cả cơ thể như muốn dính chặt vào cơ thể Tiêu Chân.


Lần này xem như là nể mặt Tiêu Chân cô ta mới dịu giọng âm thanh cũng nhỏ hơn một chút.

Tần Thiên Lan nghe đến đây không thể nào nghe tiếp được nữa, đưa tay bật máy nghe nhạc lên lớn một chút.

Sau ngày hôm nay Tần Thiên Lan nghĩ chắc mình cũng nên đi khám cái tai luôn cho rồi.

.