Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 103
Edit: Dưa Hấu
---
"Tình cảm của anh......?"
"Dạ......"
Giữa họ ngăn cách bởi bức tường im lặng trong giây lát.
Killian đoán Lize cũng biết anh cảm thấy thế nào. Nhưng nói ra thành lời lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Lize trông bình tĩnh nhưng có phần buồn bã.
"Em không thể vờ như không biết," cô ấy nói, "nhưng vì em là con ngoài giá thú... nên em đã không thể đáp lại anh."
Killian sửng sốt.
'Lize...... ý em là em cũng yêu anh phải không?'
Nếu điều này là thật thì Killian đã vướng vào một cuộc hôn nhân rất bất công.
"Nhưng em và... Cliff..."
"Em biết ơn vì Cliff thấy em dễ thương, cho dù điều đó đôi khi khiến em sợ hãi......."
"Ha......"
Killian đặt tay lên trán, cảm thấy đầu mình quay cuồng.
Vô vàn khoảnh khắc hiện ra trước mặt anh có thể là dấu hiệu của Lize.
"Nếu em không phải con ngoài giá thú, thì liệu....mọi thứ đã khác không nhỉ?"
Câu hỏi thấm đượm nỗi buồn, và Killian xịt keo, không biết phải làm gì.
Thực sự, nếu Lize không phải là con ngoài giá thú, nếu cô ấy không tự ti như vậy, nếu cô ấy có thể mở rộng trái tim chấp nhận tình yêu của anh thì liệu mọi chuyện có khác không?
"Em sợ anh sẽ bị thương trong cuộc chiến tranh lãnh thổ."
"Đừng lo, thậm chí nó còn không xứng gọi là cuộc chiến."
"Nhưng nếu anh bị thương...... em..."
Nước mắt lấp lánh trong đôi mắt cô ấy.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tâm trí Killian lại nhớ đến Edith.
"Em không muốn trở thành góa phụ ở tuổi này."
Edith đã nói rằng cô ấy lo lắng cho anh, nhưng với một lý do ngớ ngẩn.
Nhưng Killian lại thấy vẻ mặt vui tươi của Edith còn đáng giá hơn sự quan tâm đầy nước mắt của Lize.
Đồng thời, những ký ức từ quá khứ lặp lại trong tâm trí anh.
Có nhiều lúc tôi đã tự hỏi liệu Lize có yêu tôi, nhưng nhiều lúc tôi nhận ra mình đã nhầm.
Nụ cười của cô ấy với Cliff còn rạng rỡ hơn với tôi, hai người họ thân thiết hơn nhiều khi không có tôi, và khi có ba người chúng tôi, đôi khi tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi.
'Và em ấy yêu tôi? Điều đó thật điên rồ......'
Sau đó, Killian nhận ra mình lại ăn dưa bở lần nữa.
Lize chưa bao giờ nói với anh rằng cô ấy yêu anh, cô ấy chỉ nói, 'Em biết tình cảm của anh.'
'Tôi suýt lại mắc một sai lầm ngốc nghếch nữa. Không, ý tôi là, đây có phải là ý định của Lize không.......?"
Killian lắc đầu, lông mày hơi nhíu lại.
Nhưng khoảnh khắc Lize bước tới gần anh, ngay cả Killian có cái đầu lạnh cũng không khỏi hoảng sợ.
"Lize......?"
"Trước khi rời đi, liệu anh có thể hôn em một lần không?"
Đó là sự cám dỗ khó có thể từ chối với bất kỳ ai.
Mọi thứ về Lize đều quyến rũ: đôi mắt ướt, đôi vai trần, bàn tay cô đặt trên cẳng tay Killian.
Tia nắng mà anh khao khát suốt 5 năm qua lần đầu tiên đã chiếu vào anh, và giờ nó muốn có anh. Cô ấy muốn anh ấy.
"Lize......"
Nếu Lize nói với anh của nửa năm trước, Killian sẽ hôn cô ấy mà không cần suy nghĩ.
Nhưng Killian của ngày hôm nay không phải là Killian trong quá khứ.
Anh mỉm cười yếu ớt và dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ vào trán Lize.
"Killian......?"
"Em không cần phải nói như thể đang nói lời tạm biệt lần cuối với người sắp chết đâu, đồ ngốc."
Câu nói này đã khiến bầu không khí kỳ lạ giữa họ bị phá vỡ ngay lập tức.
"Anh đảm bảo với em. Chưa đầy một tháng cuộc chiến sẽ kết thúc. Lý do duy nhất mà cuộc chiến này xảy ra vì từ đầu cha anh đã che giấu sức mạnh quân sự của chúng ta một cách cẩn thận. Ông ấy đợi họ rơi vào bẫy trước."
"Ah......"
"Anh nghĩ em và Edith đang hơi lo lắng khi nhắc đến chiến tranh."
Biểu cảm của Killian không có chút tiếc nuối nào, và khi nhắc đến tên 'Edith', khuôn mặt Lize lộ vẻ thất vọng.
Killian nhìn thấy nhưng giả mù.
"Đừng lo, hãy đi ngủ một giấc. Đi thôi, anh sẽ đưa em về phòng."
"Ồ, không, em sẽ tự về."
Bình thường, Killian sẽ đề nghị thêm một hoặc hai lần nữa nếu Lize từ chối, nhưng anh nghĩ cô ấy có thể xấu hổ khi bị anh từ chối hôn.
"Chúc anh ngủ ngon, Killian."
"Chúc ngủ ngon."
Sau lời tạm biệt không có nụ hôn lên trán như thường lệ, Killian nhìn chằm chằm vào cánh cửa khi Lize rời đi, dần đắm chìm trong suy nghĩ.
'Đột nhiên Lize bị sao vậy?'
Anh đã nghi ngờ Lize đã thả thính anh một thời gian.
Nhưng hành động hôm nay của cô ấy khá táo bạo.
Quá táo bạo so với một Lize Sinclair ngây thơ, tốt bụng......
'Nhìn ngang hay nhìn dọc cũng thấy Lize rõ ràng có tình cảm Cliff. Tại sao em ấy nói như thể tình cảm của Cliff không được đáp lại?'
Ngay sau khi nghe những câu "Em biết tình cảm của anh" và "Liệu có khác không nếu em không phải là con ngoài giá thú", tôi đã rất sốc, nhưng ngẫm lại, rõ ràng Lize yêu Cliff.
Đó là lý do tại sao tôi chấp nhận kết hôn với Edith, và khi đó, chính cô ấy là người ủng hộ mối quan hệ của tôi với Edith.
'Tại sao bây giờ em ấy lại cố gắng lay chuyển tôi?'
Dù có vắt óc đi chăng nữa, tôi cũng không thể tìm ra lý do.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là tôi không bị những lời nói của Lize ảnh hưởng.
'Tôi nghĩ đến Edith......'
Đó không chỉ là trách nhiệm 'chịu thì chịu, không chịu cũng ráng chịu, cô ấy là vợ tôi.'
Killian thấy mình thoải mái khi ở bên cô, ham muốn cô ấy nhiều hơn.
Thay vì Lize, người trong sáng như ánh nắng mặt trời, tốt bụng và thân thiện, cẩn trọng đến mức tự trách nếu có điều gì xấu xảy ra và có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, thì Edith, thẳng thắn, kiêu hãnh, tự tin và không hối lỗi, người bằng cách nào đó đã chiếm trọn trái tim anh.
'Lize chỉ đang bối rối trong thế giới của mình trước chiến tranh. Hãy vượt qua nó thôi.'
Killian vừa thở dài vừa mỉm cười, rồi đột nhiên ngừng loay hoay với đống tài liệu.
'Nếu Edith làm điều tương tự, tôi sẽ cho là cô ấy đang cố gắng giấu diếm tôi vì điều gì đó.... Nhưng tại sao tôi lại không hỏi Lize với câu hỏi tương tự......?'
Nghĩ đến điều đó, tôi nhận ra sự nghi ngờ của mình đối với Edith thật nực cười và tôi nhận ra mình đã thiên vị đến mức nào.
Và cuối cùng, tôi tự hỏi liệu Lize có thực sự 'tốt bụng và ngây thơ' hay không.
Sự thật về vụ Edith suýt bị ám sát chưa được tìm ra, và Lize là người tình nghi lớn nhất.
Ngay lập tức, Killian triệu hồi một người hầu gọi Anna, hầu gái của Edith đến.
Khi Anna đến, anh ra lệnh cho cô ấy bằng giọng trầm, "Không được rời mắt khỏi Edith khi tôi đi vắng. Hãy bảo vệ cô ấy bằng tất cả khả năng của mình."
"Vâng, thưa thiếu gia."
"Tôi xin lỗi vì đã đặt gánh nặng lớn như vậy lên vai cô, nhưng cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng."
"Không, đó là công việc của tôi," Anna trả lời chắc nịch và lặng lẽ rời đi.
Ngay cả khi ở một mình, cái cau mày của Killian vẫn không hề bớt đi.
'Lize...... em đang nghĩ cái quái gì vậy?'
Những ký ức đẹp trong 5 năm qua với Lize hiện lên như ánh sáng nỗ lực bảo vệ cô ấy, nhưng Killian sợ rằng có khúc mắc gì đó ẩn dưới ánh sáng kia.
***
-cộc, cộc, cộc.
Tiếng bước chân yếu ớt vang lên trên hành lang vắng vẻ.
Khi tiếng bước chân ngày một gần, một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên từ bóng tối.
"Trông em không ổn chút nào."
"Cliff......"
Cliff, người đã đợi cô ấy ở cửa, mỉm cười và dang rộng vòng tay đón cô.
Lize chìm vào vòng tay quen thuộc của anh ta.
Đôi vai lạnh giá của cô được sưởi ấm bởi hơi ấm cơ thể của anh.
"Muộn rồi, em đã đi đâu vậy?"
"Ồ... em không ngủ được nên đi dạo một lát."
"Trong bóng tối như thế này......? Nguy hiểm đấy."
Với Lize trong vòng tay, Cliff mở cửa và bước vào trong cùng cô ấy.
"Em xin lỗi, em chỉ là lo lắng khi nghĩ đến cuộc chiến lãnh thổ đang diễn ra......"
"Anh nói rồi, không có gì phải lo cả. Chúng ta đã chuẩn bị cho cuộc chiến."
Phản ứng của Cliff cũng tương tự như của Killian.
Mặc dù Lize đã nghe đi nghe lại nhưng vai cô ấy vẫn rung lên như lá phong.
Cliff lại ôm cô ấy thật chặt, xoa lưng cô ấy.
"Thay vì lo lắng cho anh hoặc Killian, anh cần em để mắt đến Edith khi anh vắng mặt."
"Dạ......?"
Đôi vai ngừng run rẩy và ánh mắt dò hỏi ngước nhìn Cliff.
"Anh hy vọng anh đang nhầm nhưng cũng không biết được. Anh cần em để mắt đến Edith xem có điều gì lạ không."
"Và nếu cô ấy có vẻ kì lạ......em nên làm gì?"
"Hãy báo qua con chim ưng. Anh sẽ ra lệnh cho người chuẩn bị nó."
Lize ngoan ngoãn gật đầu.
Cliff áp môi lên trán Lize và thì thầm nhẹ nhàng: "Nếu liên quan đến sự an toàn của em, anh sẽ về ngay lập tức. Anh thề."
"Cảm ơn, Cliff."
Sau khi bị Killian từ chối, Lize đã lấy lại bình tĩnh trong vòng tay của Cliff.
***
Trời càng lạnh thì càng khó ra khỏi giường.
Nhưng hôm nay không chỉ có cái lạnh khiến việc ra khỏi giường trở nên khó khăn.
"Sáng rồi," tôi lẩm bẩm với Killian, người vừa mới mở mắt sau một đêm dài ôm tôi thật ấm áp.
Nhưng anh lập tức nhắm chặt mắt lại và lắc đầu.
"Em không buồn vì không thể gặp anh trong vài ngày sao?" anh ấy hỏi.
"Sao anh biết được là vài ngày hay vài tháng?"
Killian cười khúc khích. "Thì ra em đang buồn."
Bình thường tôi sẽ khịt mũi chê anh tự phụ và ảo tưởng, nhưng không phải là buổi sáng nay.
"Đúng. Em nghĩ em sẽ nhớ anh."
Tôi sẽ nhớ anh. Có lẽ là tuyệt vọng.
Tôi thấy hết sức mỉa mai khi người đàn ông định chặt đầu tôi lại người duy nhất tôi có thể nương tựa, nhưng hiện tại, Killian là người duy nhất có thể bảo vệ tôi.
Còn ai có thể bảo vệ tôi bây giờ, con gái của bá tước Riegelhoff, người dám tuyên chiến với gia tộc Ludwing?