Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường
Chương 88
Edit: Dưa Hấu
---
Anh ấy nói "Anh sẽ mang cho em thứ gì đó để uống trong khi bá tước Riegelhoff đang phân tâm. Anh sẽ quay lại ngay, nên đừng rời khỏi đây."
"Được rồi. Cảm ơn, Killian."
"Nếu ai đó cố kéo em đi, hãy hết lên. Anh sẽ giải quyết mọi rắc rối."
Ngay cả sau khi nói vậy, Killian vẫn ngoái lại nhiều lần như thể anh đang bỏ rơi đứa con của mình.
Điều đó thật dễ thương, tôi đứng đó lấy mu bàn tay che miệng cười lớn.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ nhưng chứa đầy sự ganh ghét.
"Giả vờ dễ thương ư, eo..."
Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng cô ấy đang giễu cợt Killian.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, cô gái trẻ đã lườm tôi trước đó, Leila Sinclair và một vài tiểu thư trẻ tuổi khác đang nhìn tôi với ánh mắt thù địch.
'Gì vậy? Có mùi chua chua? Các cô đang ghen tị với tôi ư?'
Chúa ơi, ghen tị!
Tôi chưa bao giờ nhận được sự ghen tị từ bất kỳ ai trong cuộc đời mình và đó là một trải nghiệm rất mới mẻ.
Đó không phải do từ chính tôi, mà chỉ là do Killian, nhưng đó vẫn là ghen tị!
Tôi cảm thấy cằm mình nhô lên và sống mũi cao hơn khoảng 3mm.
"Tôi chắc rằng cô ấy đang cố gắng sống sót ngay cả khi phải đi xun xoe nịnh bợ. Có vẻ như bá tước Rigelhoff đã hoàn toàn quyết định về phe thái tử Langston."
"Tôi nghe nói rằng cô ta vốn dĩ là một con tin. Nhìn những gì đang xảy ra, có vẻ nhà Riegelhoff cũng đã quyết định vứt bỏ cô ta."
Huh? Mọi người đều biết tình trạng khó khăn của tôi mà tôi không cần nói cho họ biết! Tôi đoán tôi không cần phải đáp ứng điều kiện ngoại lệ thứ 3.
'Nhưng cảm thấy dễ chịu là một chuyện, danh tiếng của tôi và danh dự của nhà Ludwing bị tổn hại lại là chuyện khác.'
Tôi thoáng cân nhắc việc bỏ qua vì tôi đánh giá cao lòng ghen tị của họ, nhưng rồi tôi nhớ ra rằng ở tầng lớp này, việc im lặng thường là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Tôi thở dài và nói.
"Ừ, tôi không có đùi to để ôm, và tôi đang bị bắt làm con tin."
Điều đó không sai nên tôi thừa nhận.
Sau đó cả bọn cười khúc khích, lấy quạt che miệng lại.
"Cuộc hôn nhân đó sẽ kéo dài bao lâu?"
"Thật đáng tiếc khi phải ly hôn ở độ tuổi trẻ như vậy."
Trước sự nhạo báng và ác ý trong giọng nói của họ, tôi đáp lại bằng ánh mắt như muốn nói: "Tôi có thể làm gì?"
"Vậy thì sao? Trở thành người phụ nữ đã từng kết hôn với Killian Ludwing. Chà, có vấn đề gì ư?"
Nụ cười trên môi các cô gái nhạt dần.
"Chà, nếu tôi ly hôn, tôi sẽ được tiền trợ cấp và một biệt thự đẹp để ở. Tôi sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp không lồ để sống mà không cần nghĩ đến việc ngày mai sẽ ăn gì. Tôi xinh đẹp và có thân hình nóng bỏng, tôi sẽ kiếm vài người tình tốt, và nếu tôi hết hứng thụ với họ, tôi sẽ tái hôn. Cũng tuyệt đó, phải không?"
Leila Sinclair ngay lập tức ném cho tôi một cái nhìn đầy ác ý. "Vậy rốt cuộc cô chẳng khác gì một con đỉa bám vào nhà Ludwig."
"Ôi trời, đó không phải là cách các cô đang sống sao? Các cô thật xấc xược và trốn dưới tên cha mình trước khi kết hôn và sau đó là tên chồng sau khi kết hôn, nên tôi cũng chỉ cố gắng hòa nhập một chút thôi..."
Trên thực tế, có lẽ vấn đề về cấu trúc của xã hội này là không cho phép phụ nữ làm bất cứ điều gì trừ khi đó là vì một người đàn ông và gia đình, và Edith Riegelhoff trước khi tôi xuyên vào cũng không khá hơn là bao. Dù sao thì họ cũng không có tư cách gọi tôi là con đỉa.
Đôi mắt của họ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ và trừng mắt nhìn tôi.
"Chúng tôi khác với cô!"
"Ồ, tất nhiên là chúng ta khác nhau rồi, vì ít nhất tôi sẽ là người phụ nữ đã kết hôn với Killian Ludwig, người đàn ông mà tất cả các cô đều mơ ước."
Và ngay lúc đó Killian quay lại với hai ly sâm panh.
Các cô gái trẻ có vẻ khó chịu vì không thể đốp chát lại tôi điều gì đó, nhưng đó không phải việc của tôi.
"Cảm ơn, Killian."
"Không có gì."
"Nhân tiện, Killian. Em muốn hỏi bạn một vài điều."
"Gì thế?"
Liếc nhìn những cô gái trẻ đang nhìn tôi với ánh mắt rực lửa, tôi khô khan hỏi: "Anh có nghĩ là em đang xu nịnh anh không?"
"......em?"
Khi nghe từ "nịnh nọt", Killian ném cho tôi một cái nhìn đầy hoài nghi.
"Nếu em nghĩ mình có thể xu nịnh thì hãy làm đi. Em sẽ không làm điều đó trước mặt ai khác ngoài anh, phải không?"
"Không, em không phải. Có người nói với em rằng em đang xu nịnh anh, nên em nghĩ rằng bằng cách nào đó em đã đạt được một loại kỹ năng nâng cao nào đó mà em không biết."
Killian khịt mũi lần nữa.
Sau đó, anh ấy ghé sát vào tai tôi và thì thầm nhỏ: "Tuy nhiên, có rất nhiều cám dỗ về thể xác."
Ừm. Phần lớn là do anh ấy hiểu lầm, nhưng tôi đang có tâm trạng tốt nên sẽ không tranh cãi với anh ấy.
Và nhờ việc anh ấy nói với tôi ở cự ly gần như vậy, quạt của mấy cô gái trẻ kia sắp gãy mất rồi.
Tôi cười toe toét hài lòng và tinh nghịch đấm vào cẳng tay Killian.
Killian mỉm cười và nhấp một ngụm sâm panh.
Ai cũng có thể thấy chúng tôi trông giống một cặp đôi đang tán tỉnh nhau.
'Mặc dù cuộc sống của tôi thực sự phụ thuộc vào điều này.'
Nhìn vào bầu không khí hiện tại, không ai có thể tưởng tượng rằng Killian sẽ chặt đầu tôi.
Mặc dù tôi đang cố gắng đảm bảo điều đó không xảy ra......
Dù sao đi nữa, bất chấp việc tôi vô tình đánh cắp sự chú ý, phần còn lại của tập truyện, với Lize là nhân vật chính, vẫn đang diễn ra tốt đẹp.
Việc Lize là từ con ngoài giá thú trở thành bạn tâm giao thân thiết nhất của công chúa còn sốc hơn việc tôi được công chúa sủng ái. Bên cạnh đó, vẻ đẹp rạng ngời của Lize cũng khiến mọi người chú ý.
Điều đặc biệt thú vị là chứng kiến những người đàn ông yêu cô ta nhưng không dám tiếp cận cô ta vì sự hiện diện của Cliff.
'Giá như tôi có thể sống trong thế giới tuyệt vời của tiểu thuyết *Rofan này.'
※Rofan = Romance + Fantasy
Nhưng vấn đề luôn là Riegelhoffs.
'Sớm hay muộn, họ sẽ làm điều gì đó......'
Nó làm tôi nhớ đến một câu thoại trong một bộ phim truyền hình Mỹ mà kiếp trước tôi chưa từng trực tiếp xem mà chỉ xem các meme hoặc clip nhại lại nó nhiều lần.
'Mùa đông đang tới.'
※Trò chơi vương quyền
Trong bản gốc, đó là một mùa đông rất lạnh khi người đứng đầu của gia tộc Riegelhoffs, bao gồm Edith bị chặt đầu.
Thậm chí còn có mô tả khủng khiếp về cảnh máu phun ra từ cổ họng của họ khi họ bị chặt đầu.
Trời vẫn đang thu, nhưng Bá tước Riegelhoff dường như đang dần nóng máu lên, nên có lẽ không sớm thì muộn.
'Hãy cảnh giác nào!'
Nó không còn chỉ là sống sót và tận hưởng tương lai giàu có và vinh quang nữa.
Tôi thực sự muốn có một cuộc sống tươi đẹp với Killian.
Tôi cũng muốn tham lam.
***
"Áa!"
Âm thanh đổ vỡ lại phát ra từ phòng Leila.
Damien, người đã cùng cô ta trở về từ vũ hội, thở dài và nhìn cơn thịnh nộ của Leila.
"Tất cả nỗi sợ hãi của em đang trở thành sự thật."
Anton nói với vẻ càu nhàu, "Anh biết. Khi anh nghe nói Lizé đã bỏ bùa các cậu chủ trẻ của Nhà Ludwig, anh đã nghĩ rằng cô ta chỉ được đối xử như một tình nhân......"
"Dù sao thì cô ta cũng là một cô gái xinh đẹp."
"Anh nghĩ làm tình nhân của một công quốc chỉ cần có một khuôn mặt xinh đẹp thôi sao? Nếu cô ta là một con điếm thất học, thậm chí không thể mượn được sức mạnh của gia đình mình thì cô ta thậm chí không thể trở thành con dâu của Tử tước, cho dù khuôn mặt cô có xinh đẹp đến thế nào đi nữa."
"Có lẽ cô ta đủ xinh đẹp để vượt qua điều đó," Anton tinh nghịch vặn lại, nhưng biểu cảm của Damien không đổi.
"Hơn nữa, có vẻ như tin đồn về mối thù giữa Killian Ludwig và Edith Riegelhoff là sai sự thật......"
"Ồ đúng rồi. Cô ta dường như không hề nao núng khi nhìn thấy cha mình ở phe đối lập với gia đình Ludwig ".
Mọi chuyện thật bất ngờ.
Lize xuất hiện trong vòng tay Cliff và khoe tình bạn với Công chúa Catherine, Edith không giấu giếm tình cảm của mình với Killian, còn Killian cũng không có ý định bỏ rơi cô ấy.
"Em nghĩ Edith Riegelhoff gây sốc cho Leila hơn là Lize." Anton cười khúc khích.
Damien cau mày. "Tại sao em lại rêu rao với mọi người em gặp rằng Edith đã bị Riegelhoffs bỏ rơi? Anh đã bảo em phải giữ miệng mà."
"Im đi!" Leila rít lên, ngay cả với Damien.
"Em là ai mà dám mắng anh khi người sai là em? Chính em là người thiếu kiên nhẫn và nóng nảy, đó là lý do tại sao chúng ta lại rơi vào tình trạng hỗn loạn này!
"Đừng có nực cười thế! Bá tước Riegelhoff vừa mới buột miệng nói rằng thực ra ông ấy đứng về phía Thái tử Langston, anh nghĩ những người khác không biết điều đó sao? Anh nghĩ mỗi anh là người thông minh thôi à?
"Wow, đúng là một đứa nhóc đầu chỉ để mọc tóc. Nếu em giỏi như vậy thì hãy tìm chỗ của mình đi," Damien lạnh lùng nói và bỏ đi.
Anton nhìn qua lại giữa anh trai và em gái, rồi thở dài và cũng rời đi.
Leila, bị bỏ lại một mình, càu nhàu và đập phá đồ đạc một lúc lâu rồi nhốt mình trong phòng ngủ.
'Chắc hẳn nhà Ludwig điên rồi! Tại sao họ lại giữ những con chó cái đó bên mình!'
Killian là người mà Leila không thể hiểu được nhất.
Lize xinh đến mức khiến đàn ông ngất ngây nhưng Edith lại không xinh bằng.
'Hơn nữa, Bá tước Riegelhoff giờ đây hoàn toàn trở thành một kẻ phản bội, và Killian vẫn giữ cô ta lại bên mình ư? Thật nực cười!'
Leila nghiến răng, vẫn tràn đầy tức giận.
Cô nghe thấy tiếng 'tách-tách' từ đâu đó.
'Huh? Gì vậy? Trời mưa sao?'
Lúc đầu, Leila cho rằng đó là tiếng mưa rơi, nhưng sau đó cô ta nghe thấy nó rõ ràng hơn trước.
Leila nhảy dựng lên và căng thẳng.
Âm thanh phát ra từ cửa sổ ngoài cùng của phòng ngủ.
'C-cái gì vậy? Kẻ trộm? Kẻ cướp? Kẻ ám sát?'
Khi Leila rón rén đi về phía đó, tự hỏi liệu cô ta có nên hét lên không, thì có thứ gì đó lao tới dưới bệ cửa sổ, và một người đàn ông trưởng thành nhanh chóng biến mất bên ngoài cửa sổ.
Leila đứng yên một lúc lâu, nhưng cô không nghe thấy một âm thanh lạ nào khác hay nhìn thấy bất kỳ cái bóng nào.