Tiểu Dương Đà

Chương 34: 34



Người ấy à, thật sự không nên vì được một ít ánh mặt trời liền xán lạn, được một tấc lại muốn tiến một thước thì sẽ không bao giờ nhận được kết cục tốt.
Nhưng cũng chính là người, đạo lý gì cũng hiểu, vậy mà vẫn không thể sống yên ổn cả một cuộc đời.
Dương đà cũng thế.
Diệc Thu biết bản thân tuy không được thông minh, nhưng cũng rõ mình không phải là một kẻ ngốc, tâm trạng vui buồn thất thường của đại vai ác thế nào, nàng không có khả năng không biết.
Nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần U Nghiên đối xử tốt với nàng một chút xíu, là nàng đã chịu không nổi mà được tiện nghi còn đi khoe mẽ, khoe đến cuối cùng cũng chẳng chiếm được một nửa điều tốt.
Đối với vấn đề này, nàng đều đem tất cả quy cho "viên đạn bọc đường" của U Nghiên, bởi vì nó có lực sát thương quá lớn, dễ khiến người ta bị giảm chỉ số thông minh.
Không sai, nhất định là do nó.
Ai cũng nói trong lúc yêu đương người ta thường không có đầu óc, thật ra cũng không phải vậy, người đứng trước tình cảm giảm chỉ số thông minh là việc hết sức bình thường, không nhất thiết phải liên quan đến tình yêu, chỉ cần để ý đối phương, và có thể cảm nhận được sự để ý của đối phương dành cho mình, thì họ sẽ trở nên tùy hứng làm càn, xem bản thân như một đứa trẻ mãi không bao giờ lớn.
Diệc Thu cảm thấy, bản thân nàng hiện đang là một tiểu sủng vật không tay cầm nắm, cũng chẳng có vai để gánh, ỷ lại hay ỷ sủng sinh kiêu ở trước mặt chủ nhân là một chuyện quá đỗi bình thường.
Nếu đổi một vị chủ nhân khác, làm nũng, bán manh, nói không chừng nàng có thể trải qua những tháng ngày vui tươi bình đạm.
Nhưng nàng nào có quyền lựa chọn nha, chủ nhân của nàng chính là đại vai ác có ý xấu đầy bụng, thích nạt nàng cười nàng, còn không ngừng cảnh cáo nàng: "Không được làm nũng."
Ai muốn làm nũng?
Nàng là một người bôn ba ngoài xã hội rồi đấy, nếu không phải vô duyên vô cớ xuyên đến đây, nếu không phải biến thành dáng vẻ này, nếu không phải vì sự sống, ai mà thèm làm nũng với một nữ nhân hung dữ chứ!
Diệc Thu ưu thương nhìn 700 độ thiện cảm ở phần thuộc tính, càng xem càng cảm thấy ưu thương —— cái thứ này thật sự không thể tăng nhanh được hả?
Vai ác này, sao mà khó công lược thế!
Rửa xong bốn cái chân, U Nghiên bưng chậu nước rời phòng, thân thể tiểu Dương Đà ướt thành từng mảng, trông mong nhìn cửa phòng đang rộng mở, rầm rì hai tiếng.
Đi từ thành Mạch Thuỷ đến Tiên Lộc Môn, làm Diệc Thu mệt rã rời, giờ này khắc này, trên người ẩm ướt, cái bụng trống rỗng, đáng lẽ sẽ không ngủ được mới đúng, nhưng chẳng biết vì sao cơn buồn ngủ lại cứ ập đến, ép cho đôi mắt nặng nề của tiểu Dương Đà khép lại.
Tuy nhân gian vẫn đang trong ngày hè nắng nóng chói chang, nhưng Tiên Lộc Môn lại nằm trên đỉnh ngọn núi, nên so với dưới chân núi nhiệt độ không khí nơi đây thấp hơn rất nhiều.
Gió đêm từ bên ngoài phòng mang theo vài phần lạnh lẽo thổi qua bộ lông chưa khô trên người làm Diệc Thu rùng mình một cái.
Diệc Thu nhịn không được mà mở một con mắt, bắt đầu tự hỏi có nên đi đến đóng cửa lại không.
Nhưng lúc U Nghiên đi không có đóng cửa, nếu bây giờ nàng đi đóng, lỡ U Nghiên tức giận thì tính sao đây?
Thôi, gió thích thì gió thổi đi, dù sao cũng không lạnh lắm, thân là một người phương nam quanh năm chịu đủ thương tổn từ trời đông giá rét, có sống to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua?
Cứ để cửa cho U Nghiên đi...
Diệc Thu nghĩ như vậy, bắt đầu co tròn thành một quả cầu lớn, tiếp tục nhắm lại đôi mắt.
Gió vẫn cứ thổi qua, cả cơ thể của tiểu Dương Đà không tự giác mà run rẩy theo.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như có người đi vào phòng, trở tay khép cửa một cách nhẹ nhàng.
Bước chân người nọ thực nhẹ, như sợ đánh thức tiểu Dương Đà đang ngủ say.
Nhưng bên tai, vẫn vang lên một tiếng động nhỏ.
Diệc Thu cố gắng hé mở đôi mắt, xuyên thấu qua tầm nhìn mơ hồ, thấy một bóng trắng đang đứng xếp chồng mấy tấm đệm chăn lại với nhau, nhẹ nhàng trải ra đất, rồi sau đó đi đến chỗ nàng.
"Hửm?" Chóp mũi tiểu Dương Đà khẽ hừ nhẹ hai tiếng, chỉ thấy bóng trắng kia đã đến bên cạnh mình, cúi người bế nàng lên khỏi mặt đất, rồi cẩn thận đặt nàng xuống đệm chăn đã được trải sẵn trước đó.
Thật là mềm mại, thoải mái hơn sàn nhà vừa lạnh vừa cứng nhiều lắm.
Tiểu Dương Đà nức nở hai tiếng trong vô thức như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ bởi vì quá buồn ngủ nên không biết nói cái gì.

U Nghiên trầm mặc một lát, vươn tay đặt lên người Diệc Thu, đầu ngón tay nàng hiện lên một vầng sáng nhỏ, chậm rãi phất qua từng mảng lông tơ chưa khô của tiểu Dương Đà, mang đi cái ướt lạnh trên người nàng.
Cảm giác ấy thực ấm áp, ấm áp giống như đang sử dụng lò sưởi vào ngày đông.
Cuối cùng, ánh nến trong phòng bị thổi tắt.
Tiểu gia hỏa mệt mỏi, rốt cuộc bình yên đi vào giấc mộng.
***
Sáng sớm hôm sau, Diệc Thu tỉnh dậy vì bị đói.
Nàng đứng dậy ngáp dài, nheo mắt, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngái ngủ.
U Nghiên cũng không ở trong phòng.
Tiểu Dương Đà mờ mịt bước ra khỏi phòng cho khách, ngó đông ngó tây ở khắp nơi vẫn không thấy U Nghiên.
Bụng cồn cào kêu vang.
Nàng thật sự rất đói bụng, đói từ tối hôm qua đến tận bây giờ, đại vai ác vốn nên bón cơm cho nàng đã không thấy bóng dáng tăm hơi từ lúc sáng sớm.
Diệc Thu đứng tại chỗ suy tư một lát, cảm thấy U Nghiên hẳn là đi tìm Lạc Minh Uyên rồi.
Nhất định là vậy, bởi vì trong tiểu thuyết có viết, từ ngày "Bạch Kiến U" đến Tiên Lộc Môn, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng sẽ đi khắp mọi ngóc ngách của Trường Thanh các tìm Lạc Minh Uyên để gia tăng thêm cảm tình.
"Đúng là thánh phẩm hoa sen có khác, vừa mới mở mắt liền chạy đi tìm tiểu trư chân rồi, chẳng thèm đoái hoài gì đến sống chết của ta..."
"Ít ra, ít ra trước khi đi cũng phải chừa một chút đồ ăn cho ta chứ!"
Diệc Thu thở phì phò dậm dậm chân trước, vốn định tự mình đi tìm thức ăn, nhưng dọc theo đường đi càng nghĩ càng giận, cuối cùng vẫn nhịn không được chuyển hướng đi đến Trường Thanh các.
Tối qua khi tới đây, Giang Vũ Dao từng chỉ sơ sơ vị trí của ba các cho U Nghiên, hiện tại Diệc Thu đi theo con đường mòn lát đầy sỏi vụn cũng không bị lạc đường, rất nhanh liền đến được Trường Thanh các.