Thua Bởi Động Lòng

Chương 58: Chương 58:

Bóng đêm dày đặc lui đi, mặt trời đỏ lửa mới nhô lên từ phía Đông. Khương Dư Miên tỉnh dậy trong tia nắng sáng đầu tiên của mặt trời, cuối cùng ác mộng quấn quýt cả đêm cũng bị xua tan.
 
Ngày có suy nghĩ, đêm chắc chắn sẽ có mộng mị. Tối hôm qua khi đi ngủ, trong đầu cô toàn là sự phát triển về sau của Theo đuổi ngôi sao.
 
Sáng sớm, Khương Dư Miên đến Đường thị.
 
Phía lễ tân ngăn cô lại, Khương Dư Miên xuất trình chứng nhận công tác đặc biệt, nhận điện thoại nội bộ từ phòng làm việc của tổng giám đốc Đường, người kia bảo cô đi lên.
 
Con số trong thang máy không ngừng tăng lên, Khương Dư Miên ôn lại mấy thứ đã soạn sẵn trong đầu, chuẩn bị ứng chiến, nhưng bước vào văn phòng lại phát hiện ra ông Đường, người hôm qua còn đe dọa, uy hiếp cô, lại trưng ra một khuôn mặt ôn hòa, còn sắp cười tươi đến nở hoa. 
 
Khương Dư Miên vô cùng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
 
Cô cân nhắc từ ngữ: "Tổng giám đốc Đường, vô cùng xin lỗi vì đã đến làm phiền ông. Tôi muốn nói chuyện nghiên cứu Theo đuổi ngôi sao..."
 
Tổng giám đốc Đường vô cùng khách sáo mà mời cô ngồi, lại bảo thư ký đi thêm trà, rót nước: "Tiểu Khương à, cô không cần lo, sau này các cô có thể tiếp tục nghiên cứu Theo đuổi ngôi sao, muốn nghiên cứu bao lâu thì cứu nghiên cứu bấy lâu."
 
Thái độ thay đổi nhanh như vậy chắc chắn có vấn đề!
 
Khương Dư Miên hỏi dò: "Tổng giám đốc Đường, lời này của ông có ý là?"
 
Ông Đường bưng tách cà phê lên, cười đến mặt mày hớn hở: "Công ty quyết định chuyển nhượng quyền tác giả của phần mềm Theo đuổi ngôi sao cho Thiên Dự."
 

Thẩm Thanh Bạch bị ngất xỉu được đưa đến bệnh viện nhưng mãi không tỉnh lại.


 


Khương Dư Miên ngồi ở ngoài phòng bệnh, hai tay lúng túng đan vào nhau, mặt mày thì bình tĩnh nhưng trong lòng lo lắng không yên.


 


Cô nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng hiện lên cảnh Thẩm Thanh Bạch ngã xuống trước mặt mình. Duỗi tay ra sờ mới phát hiện sau đầu anh ấy toàn là máu.


 


Cô rất sợ, định gọi điện thoại nhưng phát hiện không có tín hiệu, cô ép mình phải tỉnh táo, đưa tay chạm vào còi báo động để cầu cứu. Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô quỳ xuống đất, nước mắt không kiểm soát được mà rơi xuống.


 


Có rất nhiều người trẻ tuổi như cô, cứ trơ mắt nhìn ba mẹ ngã xuống trước mặt mình rồi không tỉnh lại nữa.


 


"Ưm..."


 


Cơn đau ở cánh tay đã đánh thức cô.


 


Lục Yến Thần đang cầm cánh tay cô để khử trùng.


 


Khi bọn họ mở cửa phòng thí nghiệm ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen, họ tìm được người bị nhốt trong một góc phòng.


 



 


Cô không hề biết cánh tay của mình bị thương, sau khi bị nhắc nhở cũng không chịu đi xử lý, cũng may là không nghiêm trọng nên Lục Yến Thần đã tự lau giúp cô. Cảm thấy Khương Dư Miên hơi hơi nảy lên, động tác của Lục Yến Thần nhẹ đi: "Đau không?"


 


Đôi môi của Khương Dư Miên trắng bệch, cô quay đầu nhìn phòng bệnh rồi nhỏ giọng đáp lời: "Anh ấy có đau không?"


 


Chảy nhiều máu như vậy, chắc chắn sẽ rất đau.


 


Thấy cô lo lắng cho người khác, Lục Yến Thần chợt có cảm xúc khó nói nên lời, anh thấp giọng an ủi: "Miên Miên, cậu ấy không bị gì nguy hiểm đến tính mạng, nghỉ ngơi đủ là sẽ tỉnh lại thôi." Anh không thể nào thông cảm khi Khương Dư Miên lo lắng cho Thẩm Thanh Bạch nhưng anh là người hy vọng Thẩm Thanh Bạch bình an hơn bất kỳ ai, nếu không cô gái nhỏ này sẽ tự trách cả đời.


 


Sau nửa đêm, Khương Dư Miên vẫn ngồi đó không nhúc nhích không định rời đi, Lục Yến Thần biết cô bướng bỉnh nên không thuyết phục, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh.


 


Nửa đường, Khương Dư Miên bảo anh đi nghỉ ngơi: "Anh Yến Thần, em ở một mình là được rồi, anh đi nghỉ ngơi đi." Lục Yến Thần khoanh tay dựa vào ghế nhắm mắt lại.


 


Hai kẻ cố chấp.


 


Thời gian dần trôi, Khương Dư Miên đưa tay xoa nhẹ hốc mắt khô khốc. Khoảng thời gian này ngày nào cũng tăng ca cộng thêm hôm nay gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật.


 


Lục Yến Thần từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô.


 


Không biết cô mơ thấy thứ gì mà ngủ cũng nhíu mày, anh do dự vươn tay, lúc sắp chạm vào giữa lông mày thì cô lắc lư nghiêng đầu sang chỗ khác.Lục Yến Thần kịp thời đưa tay đỡ cô, nhẹ nhàng đỡ đầu cô dựa vào vai mình.


 


Anh nhớ tới cảnh lúc tìm thấy hai người trong góc, Khương Dư Miên quỳ dưới đất, canh giữ bên cạnh Thẩm Thanh Bạch, khóc không thành tiếng.


 


Nhân viên cứu hộ đi vào xem tình hình của Thẩm Thanh Bạch, anh kéo Khương Dư Miên, trông thấy đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ ấy trùng với hình ảnh cô gái đứng trước mộ ba mẹ nhiều năm về trước.


 


Cô đã thấy quá nhiều người thân, bạn bè ngã xuống trước mặt mình, sự bất lực khi nhìn thấy ba mẹ mình ngã xuống, sự thê thảm khi nhìn thấy Lương Vũ Đồng đổ gục. Dù ngày hôm nay Thẩm Thanh Bạch không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ khơi dậy nỗi sợ hãi trong lòng Khương Dư Miên.


 


Khương Dư Miên ngủ không yên giấc, lông mi run run, hốc mắt đẫm lệ. Cô không tỉnh lại mà khóc ở trong mơ.


 


Cô đã kiên cường hơn trước rất nhiều, không sợ hãi đến mức trốn tránh, cũng không tìm kiến cái ôm ấm áp từ anh nữa. Cuối cùng cô cũng trưởng thành, trở nên tự lập giỏi giang không còn ỷ lại vào anh nữa, trong lòng Lục Yến Thần lại cảm thấy mất mát.


 


Cô gái trước kia cẩm thẩn cầm bài tập đến tìm anh, lúc nhìn anh đôi mắt sáng như sao đang ngày càng xa cách.


 


Loại cảm giác này lại khiến anh thấy sợ hãi.


 


Từ nhỏ đến lớn, anh không có quá nhiều thứ.


 


Ngoại trừ những chiếc cúp lạnh lẽo và người thân gió chiều nào theo chiều đó, còn lại đã bị chôn vùi trong trận bão tuyết kia từ lâu.


 


Anh đeo một chiếc mặt nạ, giấu trái tim lạnh lẽo dưới nụ cười, nhìn những người nhận lợi ích từ anh mà cảm động rơi nước mắt, khiến họ không thể tìm ra chút sai lầm nào.


 


Mãi đến khi nhận lệnh của ông nội ôm một cô gái nhỏ người đầy vết thương, anh mới phát hiện nước mắt rất mặn còn cái ôm rất ấm áp.


 


Cô gái nhỏ kia im lặng không nói lời nào cũng không cần báo đáp mà ngồi cùng anh cả đêm trong mưa gió, cô gái nhỏ kia dũng cảm không sợ hãi vượt ngàn dặm để tạo cho anh một hồi ức về một năm mới tươi đẹp nhất. Tựa như trong trận bão tuyết năm đó, cô gái nhỏ đến bước đi cũng không vững bằng lòng tặng anh chiếc khăn quàng cổ duy nhất.


 



 


Nửa đêm, y tá trực phòng đi qua hành lang, nhìn thấy ngoài phòng bệnh có một người đàn ông cẩn thận ôm một cô gái rồi khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.


 


***


 


"Bệnh nhân đã tỉnh."


 


Trời tờ mờ sáng, Thẩm Thanh Bạch đang hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại.


 


Đầu anh bị ngoại lực làm bị thương nên mê man mấy ngày, lúc kiểm tra não bộ không có vấn đề gì nhưng phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm.


 


Dưới sự cho phép của bác sĩ, Khương Dư Miên ở lại phòng bệnh không rời nửa bước, cô ghi lại từng lời dặn của bác sĩ.


 


Sau khi bác sĩ đi, Khương Dư Miên nhẹ giọng hỏi: "Đàn anh, anh không sao chứ?"


 


Đầu Thẩm Thanh Bạch quấn băng gạc trắng, gương mặt vốn lạnh lùng bị thiếu máu tái nhợt, Khương Dư Miên coi anh ấy như bé con làm từ sứ dễ vỡ.


 


"Anh không sao." Thẩm Thanh Bạch ngồi dậy, ánh mắt rơi trên người cô không còn lạnh lùng giống như mọi khi: "Quen biết ba năm, đây là lần đầu tiên thấy em nhiệt tình với anh như thế đấy."


 


Nói ra thì anh ấy và Khương Dư Miên quen biết đã lâu và luôn làm việc cùng nhau còn ở chung một tòa nhà. Có lẽ là do tính cách của anh ấy nên hiếm khi chủ động giao tiếp với người khác, Khương Dư Miên cũng là người trầm tính, hai người đứng cùng nhau gần như chỉ nói đến những kiến thức chuyên môn.


 


Hai người xem như cũng có chủ đề chung, là bạn bè không mấy thân thiết.


 


Bây giờ thấy Khương Dư Miên hỏi an mình ân cần còn quan tâm chăm sóc như thế, Thẩm Thanh Bạch lại thấy khá biết ơn tai nạn này.


 


"Nhiệt tình gì chứ? Nếu như anh không đẩy em ra đúng lúc thì giờ người nằm ở đây là em." Khương Dư Miên đưa chén cháo loãng tới trước mặt anh: "Đàn anh, tối hôm qua đến giờ anh chưa ăn gì, giờ cũng không ăn được gì khác, anh ăn tạm chút cháo lót dạ đi." 


 


Thẩm Thanh Bạch nhận chén cháo, thấy cô vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, đoán là cô vẫn luôn ở đây: "Vậy còn em?"


 


Hô hấp của Khương Dư Miên chợt dừng lại: "Em, em ăn rồi."


 


Cô ăn không vào, tối hôm qua xảy ra chuyện như thế nên không có tâm trạng để ăn.


 


Bây giờ có lẽ do đói quá lâu, lâu đến nỗi không có cảm giác nên không muốn ăn nữa 


 


Thẩm Thanh Bạch vốn không tin, Khương Dư Miên tỏ vẻ thoải mái nói vài câu, gạt đi sự nghi ngờ của anh ấy.


 


Lúc Thẩm Thanh Bạch ăn cháo, Khương Dư Miên im lặng ngồi trên ghế bên cạnh, cúi đầu tự chơi đùa với ngón tay mình.


 


Kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân duy nhất của cô đến từ ông nội mình, khi đó ông nội ở bệnh viện, cô xin trường học cho mình nghỉ dài hạn. Ông nội sợ làm chậm trễ việc học của cô nên trong lòng không yên, thế là ngày nào cô cũng ngồi bên cạnh đọc sách làm bài tập để trấn an ông.


 


Tất cả những gì cô biết là bệnh nhân thì cần phải chăm nom.


 


Bây giờ Thẩm Thanh Bạch vì cứu cô mà phải nằm viện, cô chỉ còn cách ngồi ở đây, trông mong anh ấy sớm ngày khỏi bệnh.


 


"Khương Dư Miên." Thẩm Thanh Bạch bỗng nói.


 


"Dạ?" Nghe thấy tên mình, cô ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn thấy bát cháo rỗng của Thẩm Thanh Bạch, cô lập tức phản ứng: "À, à."


 


Hàng loạt biểu cảm nối liền nhau trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, khác xa với lúc bày mưu tính kế và chỉ huy trong phòng thí nghiệm.


 


Khương Dư Miên nhận bát cháo rồi hỏi anh ấy có muốn ăn nữa không, Thẩm Thanh Bạch lắc đầu nên cô dọn dẹp bát và thìa đi rửa.


 


Sau khi trở về, Thẩm Thanh Bạch mới nhớ tới chuyện tối qua: "Tình hình phòng thí nghiệm ra sao rồi?" 


 


Sáng nay Khương Dư Miên đã biết được kết quả kiểm tra từ Lục Yến Thần: "Trục trặc là do thiết bị lỏng lẻo tạo ra, đã xác nhận là do ngoài ý muốn."


 


Thẩm Thanh Bạch do dự một lát, hỏi: "Có phải em đã khóc không?"


 


"Hả?" Chủ đề thay đổi quá nhanh nên tạm thời Khương Dư Miên không theo kịp.


 


"Lúc ở trong phòng thí nghiệm, anh nghe thấy em khóc." Thật ra lúc anh ấy ngã xuống đã nghe thấy tiếng cô gọi tên mình bên tai, còn có tiếng khóc.


 


Anh ấy chưa từng thấy Khương Dư Miên khúc, lần đầu tiên thấy cũng là vì anh ấy.


 


Khi đó anh ấy thật sự không thể mở nổi mắt, không nhìn thấy cô khóc và cũng không có cách nào an ủi.


 


Mà vào lúc này, cô gái được anh ấy bảo vệ đang ngồi ngay trước mặt, Thẩm Thanh bạch không nhịn được, làm chuyện mà anh đã muốn làm từ lâu.


 


Ngoài hành lang, trợ lý Diêu vội vàng đuổi theo bước chân của Lục Yến Thần đi đến phòng bệnh của Thẩm Thanh Bạch.


 


Trợ lý Diêu đẩy cánh cửa khép hờ ra mời Lục Yến Thần vào, bất ngờ nhìn thấy trên giường bệnh, Thẩm Thanh Bạch đưa tay ra xoa xoa đầu Khương Dư Miên.


 


Trợ lý Diêu gào thét trong lòng: Cứu mạng.


 


Tối qua lúc vào bệnh viện, cả trái tim của Khương Dư Miên treo trên người Thẩm Thanh Bạch, mà hai mắt của tổng giám đốc Lục của họ lại dính trên người Khương Dư Miên.


 


Đi theo bên cạnh Lục Yến Thần nhiều năm, dù tâm tư của Lục Yến Thần có khó đoán đến đâu thì anh ta cũng nhận ra Lục Yến Thần đối xử với Khương Dư Miên rất khác.


 


Giọng nói của trợ lý Diêu run rẩy, không dám nhìn sắc mặt của người đàn ông: "Tổng, tổng giám đốc Lục."


 


Thật lâu sau, anh ra mới nghe được mệnh lệnh vô cảm từ Lục Yến Thần: "Đi tìm hai hộ sĩ chuyên nghiệp."


 


Trợ lý Diêu ngầm hiểu, đi xử lý ngay.


 


Lúc bị sờ đầu Khương Dư Miên cũng giật mình.


 


Giữa họ chưa từng có động tác thân mật như thế nên khi cô không hề phòng bị ngồi bên giường, Thẩm Thanh Bạch đã làm hành động như vậy.


 


Nghe thấy tiếng động ở cửa, Khương Dư Miên vội vàng nhích ra xa, cô đi đến cửa: "Tổng... Tổng giám đốc Lục." Suýt nữa đã buột miệng gọi Lục Yến Thần.


 


Nhìn thấy bóng dáng trốn chạy của cô gái, Thẩm Thanh Bạch đưa tay xoa trán, có lẽ anh ấy bị đập đến múc ngớ ngẩn nên mới không nhịn được biến "an ủi" trong trí tưởng tượng thành hành động.


 


Lục Yến Thần lấy danh nghĩa thăm bệnh nhân viên mà đến, anh thuật lại sơ lược nguyên nhân xảy ra tai nạn và cách đền bù của công ty đối với việc này: "Công ty sẽ thanh toán toàn bộ tiền viện phí của cậu, nếu như cậu có yêu cầu khác thì có thể liên hệ với trợ lý Diêu."


 



 


Thẩm Thanh Bạch không nói nhiều, không ân cần như nhân viên bình thường nhìn thấy ông chủ nhưng dù sao cũng đang làm việc nên không thể thiếu phép lịch sự.


 


Anh ấy cũng không thể nói Lục Yến Thần nhạt nhẽo.


 


Vốn tưởng rằng Lục Yến Thần khách sáo hai câu là sẽ đi, ai ngờ anh lại ngồi xuống ghế dành cho người thăm bệnh, không hề nhúc nhích và cũng không định rời đi.


 



 


Bỗng nhiên Thẩm Thanh Bạch cảm thấy ông sếp này thật chướng mắt.


 


Anh ấy đưa tay đỡ nhẹ đầu, lần một lần hai mãi đến lần thứ ba, cuối cùng Khương Dư Miên cũng phát hiện.


 


Hỏng rồi, là do trò chuyện quá lâu nên đau đầu hay là ngại nói chuyện với Lục Yến Thần?


 


Khương Dư Miên suy nghĩ một lát, dựa theo nguyên tắc chăm sóc bệnh nhân mà nói thay anh ấy: "Tổng giám đốc Lục, bác sĩ bảo anh ấy nghỉ ngơi thật tốt."


 


Lục Yến Thần quay đầu lại, hai mắt nhìn thẳng vào người cô: "Ồ, thật sao?"


 


Đồng tử của Khương Dư Miên giãn ra: "Chuyện này mà còn giả được hay sao?"


 


Lục Yến Thần không khoanh tay nữa, lưu loát đứng dậy: "Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền nữa."


 


Thẩm Thanh Bạch tích cực đáp lời: "Tổng giám đốc Lục đi thong thả."


 


Lục Yến Thân khẽ cong môi, trước khi đi còn không quên dắt theo cô gái ngốc một lòng muốn trả ơn: "Khương Dư Miên, đi theo anh."


 


"À." Khương Dư Miên không chút nghi ngờ.


 


Nhìn phòng bệnh trống rỗng, bỗng nhiên Thẩm Thanh Bạch cảm thấy đau đầu.


 


Lục Yến Thần không làm phiền anh ấy nữa nhưng cũng gọi Khương Dư Miên đi luôn.


 


Khương Dư Miên nghĩ anh có việc cần dặn dò, nào biết Lục Yến Thần vừa mở miệng đã hỏi: "Ăn cơm chưa?"


 


"Ăn..." Dưới ánh mắt nhìn thấu lòng người của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên không dám nói dối: "Ăn không vào."


 


Lục Yến Thần hiểu ngay.


 


Sáng nay anh cho người đưa bữa sáng đến, phần của Thẩm Yến Thần đã hết, phần của Khương Dư Miên thì còn nguyên.


 


Thức ăn nấu buổi sáng giờ đã nguội lạnh, Lục Yến thần bất đắc dĩ: "Anh đi ăn cơm với em."


 


"Nhưng đàn anh..." Khương Dư Miên không yên tâm khi bỏ một người vừa tỉnh lại ở trong phòng bệnh.


 


Lục Yến Thần đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu: "Yên tâm đi, có người chuyên nghiệp hơn em chăm sóc cậu ấy rồi."


 


Vừa dứt lời, trợ lý Diêu xuất hiện cùng với hai cô gái mặc đồng phục hộ sĩ trẻ trung xinh đẹp: "Hai người này đều là hộ sĩ cao cấp, đã có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, có thể chăm sóc tỉ mỉ cho anh Thẩm đến từng chi tiết."


 


Trợ lý Diêu dẫn hai cô hộ sĩ trẻ đến trước giường bệnh, gương mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Bạch lộ ra vẻ khó nói nên lời.


 


Anh ấy chỉ bị thương ở đầu, có thể đi cũng có thể ăn thế mà cũng cần phải tìm hộ sĩ đến chăm sóc sao?


 


Thẩm Thanh Bạch nghiêm mặt: "Tổng giám đốc Lục không cần tốn nhiều tiền vì tôi như vậy."


 


Lục Yến Thần nhẹ nhàng biểu hiện sự phóng khoáng của mình: "Không lãng phí, cậu bị thương ở công ty, đương nhiên công ty sẽ chịu trách nhiệm tới cùng."


 


"Có đàn em thỉnh thoảng đến giúp một tay là được rồi." Thẩm Thanh Bạch liếc nhìn Khương Dư Miên.


 


"Cô ấy không được." Lục Yến Thần bước lên một bước, ngăn bọn họ giao lưu ánh mắt: "Cô ấy có công việc khác rồi."


 


Thẩm Thanh Bạch biện luận: "Hai ngày này được nghỉ."


 


Giọng điệu nói chuyện của hai người gần như bị kéo thành đường thẳng, nhìn thì bình tĩnh như thật ra đã tới bờ vực sụp đổ.


 


Khương Dư Miên bước ra từ phía sau, muốn thuyết phục Thẩm Thanh Bạch để hộ sĩ chăm sóc mình, ra vẻ như mình không muốn chăm sóc, cô đâu thể để người ta từ chối hộ sĩ chuyên nghiệp đúng không?


 


Lục Yến Thần đẩy lùi người đang cố gắng muốn lên tiền, khóe miệng lộ ra nụ cười thờ ơ: "Cậu Thẩm nhất định phải bắt người ta trả ơn sao?"


 


Thẩm Thanh Bạch xấu hổ đỏ mặt.


 


Anh ấy chỉ muốn ở cùng Khương Dư Miên lâu hơn chứ không muốn cô phải phục vụ cho mình.


 


Ngay sau đó, Lục Yến Thần còn thản nhiên tung ra một viên đạn hạng nặng khác: "Chắc là cậu không biết cô ấy vẫn chưa ăn cơm."


 


Phải nói rằng câu nói này đã đánh trúng trái tim của Thẩm Thanh Bạch.


 


Lời nói dối bỗng bị vạch trần, Khương Dư Miên vội vàng chữa cháy: "Anh ấy nói là cơm trưa."


 


Nhưng bây giờ mới mười giờ rưỡi sáng.


 


Cuối cùng Thẩm Thanh Bạch cũng chấp nhận hai hộ sĩ, lúc rời khỏi bệnh viện hai người cũng xảy ra mâu thuẫn vì việc này.


 


Lục Yến Thần đưa bánh ngọt và sữa bò cho cô, Khương Dư Miên rầu rĩ: "Anh không nên nói với đàn anh như thế, anh ấy không phải loại người như vậy."


 


Thấy cô lên án hành vi của mình vì Thẩm Thanh Bạch, động tác của Lục Yến Thần cứng đờ: "Em đang giận anh vì cậu ấy?"


 


Khương Dư Miên mím môi dưới: "Em không có."


 


Chỉ là quên mình cứu người lại bị xem như ép người trả ơn, chắc chắn người trong cuộc sẽ thấy tức giận.


 


"Em biết anh muốn tốt cho em nhưng chẳng phải anh rất giỏi giao tiếp với người khác hay sao? Thay đổi cách nói là được mà.”


 


Lục Yến Thần thả bánh gato xuống, nhìn thẳng vào cô: "Em cảm thấy anh cần phải làm cho mọi người vừa ý sao?"


 


Không đợi Khương Dư Miên đáp lời, anh lại cười, nhét sữa bò vào tay cô: "Tiểu Miên Miên, sức khỏe quan trọng, em cố gắng ăn chút gì đi, anh xuống xe hít thở không khí."


 



 


Sao cô lại quên Lục Yến Thần là người đã dạy cô khống chế cảm xúc, không để lộ sơ hở trước mặt người ngoài chứ không phải bản thân anh như thế.


 


Nhưng câu nói cuối cùng của anh rõ ràng là đã đeo mặt nạ lên trước mặt cô.


 


Khương Dư Miên cầm sữa bò, há miệng mấy lần nhưng không nói được tiếng nào, vô cùng bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn anh càng đi càng xa.


 


Không gian trên xe của Lục Yến thần chỉ còn một mình cô.


 


"Trợ lý Diêu, có thuốc lá không?"


 


Trợ lý Diêu ngập ngừng nói thật: "Vợ và con gái tôi không cho tôi hút thuốc..."


 


"Ồ." Lục Yến Thần không hỏi nữa.


 


Trợ lý Diêu dò hỏi: "Nếu tổng giám đốc Lục muốn thì để tôi đến chỗ gần đây mua cho anh nhé?"


 


"Thôi bỏ đi."


 


"Cô ấy không thích."


 


Xưa nay anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt Khương Dư Miên.


 


Trợ lý Diêu cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra chân tướng.


 


Anh ta suy nghĩ một lát, thừa dịp Lục Yến Thần không chú ý, tới gần cửa sổ xe: "Cô Khương, tối qua tổng giám đốc Lục ở cạnh cô một đêm, sáng mua bữa sáng cho cô rồi còn khăng khăng muốn đến công ty xử lý chuyện ngoài ý muốn. Thật ra anh ấy rất mệt nhưng không yên tâm về cô nên phải tự đến bệnh viện."


 


Bao gồm cả việc đi thăm Thẩm Thanh Bạch, Lục Yến Thần hoàn toàn có thể sắp xếp người khác làm nhưng vì anh ấy là ân nhân cứu mạng Khương Dư Miên nên không muốn qua loa.


 


Khương Dư Miên nghe xong thì thản nhiên đáp: "Tôi biết rồi."


 


Cô chỉ chưa nghĩ ra cách báo đáp những việc mà Lục Yến Thần đã làm cho cô.


 


Không lâu sau, Khương Dư Miên đẩy cửa xuống xe đi tới bên cạnh Lục Yến Thần và nói: "Em phải đến đó một chuyến."


 


Người đàn ông nhắm mắt lại: "Tùy em."


 


Chuyện như đã từng xảy ra này khiến cô nhớ về mấy năm trước, cô chủ động nói muốn rời khỏi biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần cũng có phản ứng như vậy.


 


Tương tự, lần này cô cũng kéo Lục Yến Thần: "Anh có thể đợi em không?"


 


Lục Yến Thần cụp mắt xuống nhìn cô.


 


Sau khi người thân qua đời, Khương Dư Miên rất trân trọng tình cảm mà mình nhận được, cô sẽ tìm cách báo đáp những người đã từng giúp đỡ mình.


 


Bây giờ, lại có thêm một người giúp đỡ Khương Dư Miên.


 


"Đi thôi."


 


Anh biết Khương Dư Miên bất an, càng biết cô xem trọng bệnh tình của Thẩm Thanh Bạch.


 


Không thể giữ được người thân, bây giờ người này vì cô mà bị thương, sao cô có thể mặc kệ được.


 


Nhưng lần này cô lại quay về nhanh hơn so với tưởng tượng.


 


Trên đường đưa Khương Dư Miên về nhà, trợ lý Diêu nhanh trí kéo vách ngăn lên chừa chỗ cho hai người phía sau tâm sự.


 


"Xin lỗi." Khương Dư Miên không nói mình xin lỗi vì điều gì, trong lời nói bao gồm tất cả.


 


Lục Yến Thần từ từ nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng của anh: "Em không nói sai, không cần phải xin lỗi anh."


 


"Em nói sai rồi." Có một số việc không thể dùng lý trí để phán đoán, ai cũng có thể nói nhưng cô thì không thể.


 


Thấy anh giả vờ ngủ, Khương Dư Miên không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua, cô ghé sát vào tai anh nói: "Anh ơi, anh tha thứ cho em được không?"


 


"Em gọi anh là gì?" Lục Yến Thần mở mắt ra, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.


 


Khương Dư Miên bị dọa đến mức lùi ra sát cửa xe.


 


Có gì không đúng sao? Chẳng phải anh luôn muốn mình gọi anh là anh sao?


 


Buổi sáng cô đã suy nghĩ rất lâu, tình cảm giữa hai người không thể nào xóa nhòa, không thể nào trốn tránh lòng tốt của Lục Yến Thần vậy thì cứ làm anh em đi.


 


Cô không hiểu tại sao trông Lục Yến Thần có vẻ tức giận hơn, mặc dù bản thân anh không chịu thừa nhận điều đó.


 


Xe dừng ở dưới khu Gia Cảnh, Khương Dư Miên nhớ đến lời nói của trợ lý Diêu nên giữ Lục Yến Thần lại.


 


Cô ở lại bên cạnh cô một đêm, cô trả ơn bằng cách tự xuống bếp làm bữa trưa.


 


Buổi chiều, Lục Yến Thần mượn máy tính của cô để xử lý vài email, Khương Dư Miên đứng ngoài cửa đếm ngón tay, người này đã không ngủ bao lâu rồi nhỉ?


 


Lúc Lục Yến Thần đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ, Khương Dư Miên lo lắng hỏi: "Anh có muốn ngủ trưa không?"


 


Lục Yến Thần quay đầu lại: "Ở nhà em?"


 


"Vâng ạ."


 


Lục Yến Thần không biết nên cảm thấy may mắn khi được đối xử như thế hay là cần phải giáo dục cô gái nhỏ khiến người khác lo lắng này nữa: "Để một người đàn ông ngủ lại nhà mình, lá gan của em lớn thật đấy."


 


 


Lại nói: "Anh là anh trai mà."


 


Lục Yến Thần: "... Em cố ý à?"


 


Khương Dư Miên không phủ nhận.


 


Cô muốn nhắc nhở mình nhớ kỹ thân phận của hai người.


 


Cuối cùng Lục Yến Thần vẫn nằm xuống ghế sofa chợp mắt một lúc.


 


Khương Dư Miên kéo rèm phòng khách lại để anh có thể ngủ ngon hơn.


 


Khương Dư Miên ở trong phòng ngủ không làm phiền anh, thật lâu sau đó mới đi ra ngoài nhìn một chút.


 


Hôm nay Lục Yến Thần ngủ trưa rất lâu, đúng lúc khi ra ngoài cô thấy màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là cuộc gọi của trợ lý Diêu.


 


Khương Dư Miên cần điện thoại lên đi vào phòng rồi mới nhận: "Trợ lý Diêu, anh ấy đang ngủ trưa, có việc gì không?"


 


Nếu như có việc cần tìm Lục Yến Thần, cô sẽ đánh thức anh.


 


Trợ lý Diêu nghe thế thì sửa miệng: "Không có việc gì lớn, không vội, tối nay tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc Lục, hai người cố gắng nghỉ ngơi."


 


Khương Dư Miên ồ một tiếng, trả điện thoại lại chỗ cũ, không chú ý đến cách dùng từ của trợ lý Diêu.


 


Năm giờ chiều, Lục Yến Thần vẫn chưa tỉnh lại, anh đã ngủ ba tiếng rồi.


 


Khương Dư Miên đi tới đi lui mấy lần, cởi giày ra giẫm trên thảm, chán nản quỳ xuống cạnh ghế sofa, cẩn thận đắp thảm điều hòa cho anh.


 


Gần bảy giờ.


 


Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ những hộ gia đình ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Yến Thần giờ tay qua đỉnh đầu, dần dần tỉnh lại.


 


Đã lâu rồi anh không ngủ sâu như vậy, híp mắt một hồi mới mới mắt ra.


 


Bỗng nhiên cảm giác chân mình bị đè, Lục Yến Thần chống hai tay đỡ người dậy.


 


Động tác nhỏ này làm Khương Dư Miên đang mơ màng ngủ động đậy đầu, hình như cô cảm thấy lạnh nên vô thức kéo tấm thảm.


 


Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn rồi bắt lấy tay của cô.