Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 1284: Liêu Sơn Phủ người đến

Phù Dung lợi dụng Hàn Phi Quang để đối phó cung chủ Đoàn Ngâu Hiến, nhưng mà nàng không nghĩ đến kế hoạch của mình rất nhanh bị phá sản. Mà kẻ hủy đi lại chính là do chính bản thân mình.

Thương tâm là giả, cho nên xoay người chạy nàng muốn tận dụng thời cơ mà để tên ngốc Hàn Phi Quang lọt hố, thay bản thân chặn chút thời gian. Song Phù Dung không nghĩ đến lại có hai cái thân ảnh chậm rãi đi đến vị trí mà nàng vừa rời đi.

Một kẻ nhìn giống thư sinh, anh tuấn nho nhã, một tay trường kiếm cầm nhìn qua khí độ bất phàm. Kẻ còn lại chỉ hơn không kém, tuấn lãng vô cùng đáng nói là ngoại hình bắt mắt hấp dẫn nữ tử.

Tóc xanh lục như lửa, nhãn đồng kỳ dị. Khí chất lại bất phàm khó mà diễn tả thành lời, môi nhếch nhẹ một bên khiến cho Phù Dung phương tâm xao động. Nhìn một cái nàng thất thố rồi trầm mê vào trong, để rồi quên mất mình ý định chạy đi.

“Người ta cũng gọi ngươi một tiếng phu quân. Không sợ nguy hiểm lấy bí tịch của Bắc Hải Băng Cung, nữ nhân vì tình như vậy thiên hạ khó được. Không nghĩ đến ngươi lại như vậy đấy, dám làm không nhận, còn đáng làm nam nhi không?” Đế Thiên An từ xa đã nghe được một phần câu chuyện, cười nói.

“ Lệnh huynh! Lệnh huynh cứu ta! Ta bị oan” Hàn Phi Quang cầu cứu, lắc đầu lia lìa muốn cởi bỏ tội danh của mình.

“ Tên Sở Khanh mặt trơ trán bong kia.! Ngươi cả gan dám lợi dụng con gái ta ư?” Đoàn Ngâu Hiến nghe mà càng khí càng nộ, một tay nắm tóc dài giật tụ quyền chuẩn bị đánh.

Hàn Phi Quang ôm đầu, có khổ mà không biết kêu ai : “ ấy! xin nghe nói đã! Ơ! Cố ấy là con gái ông ư?”

Mà lúc này Phù Dung cũng bị thanh âm ồn ào kia kéo lại, gò má có chút ửng hồng nhìn về cái nam nhân bắt mắt kia, xuân tâm dập dờn.

“ Hàn Phi Quang tuy có chút đốn mạt, nhưng mà hắn háo sắc như mạng. Nói đi trộm bí tịch của người khác còn nghe được, có hiểu lầm gì không?” Đàm Hoa Liên nghi hoặc cất lời hỏi.

“Vì cô nương này chính miệng thừa nhận. Hàn Phi Quang ngày thường cũng háo sắc mưu đồ làm bậy không ít. Cô nương này chính miệng thừa nhận đây, phu quân một chữ này không phải tùy tiện loạn kêu. Đối lại là Hoa Liên có dám nói cho một nam nhân khác nghe không?” Đế Thiên An cười nói.

“ Ta… ta mới không!!” Đàm Hoa Liên xấu hổ trực tiếp chối.

Mà một bên Phù Dung như vác đá đập chân mình, nàng không nghĩ đến mấy lời của nàng dung để lừa dối cha mình lại để cho vị tuấn lãng soái ca kia hiểu lầm, gấp gáp : “ công tử… cái kia.. thật ra là…”

Đế Thiên An làm sao không nhìn ra mánh khóe của cô nương này chứ, Hàn Phi Quang tính cách hắn cũng đã hiểu sơ, nói hắn trộm bí tịch cho gái hắn còn tin được, nói : “ xinh đẹp như vậy cô nương lại bị Hàn Phi Quang làm hư, đúng là tiếc thay. Phải chi ta sớm một bước hái hoa là được rồi, tiện nghi tên này”

Phù Dung mặt đỏ lên dữ dội, cúi đầu ngượng ngùng : “ công tử, thật ra là hiểu lầm, Phù Dung mấy lời đó là giả, chỉ là gạt cha ta thôi”

“ Đấy! ông nghe chưa hả” Hàn Phi Quang chỉ chờ có đó, cao giọng mà rống lên.

“ Nghe rồi” Đoàn Ngâu Hiến cho hắn một đập, trực tiếp táng hắn sập mặt, sau đó trừng đứa con gái mình, nói : “ con quá lắm rồi, lần này phải theo cha về”

“ Công tử, thiếp là Phù Dung, người không được quên đó” Phù Dung còn chưa đợi cha mình nói hết, lập tức xoay người chạy, còn không quên nói cho vị anh tuấn nam sinh kia tên mình.

Nàng không thể không chạy à, nếu bị cha mình bắt mười phần là bị đem về Bắc Hải Băng Cung, khi đó làm gì còn cơ hội gặp đại soái ca kia nữa. Cho nên bằng mọi giá cũng không để cha mình bắt được.

Đoàn Ngâu Hiến không để ý mấy người còn lại, đuổi theo con gái, quyết không để nó chạy thoát.

“ Đã nhớ!” Đế Thiên An cao giọng đáp, sau đó cứ thế mà bước đi về trước.

“ Đáng đời” Đàm Hoa Liên nhìn Hàn Phi Quang ăn khổ mắng một câu.

Hàn Phi Quang khóc không ra nước mắt, sau một hồi phủi lấy bụi đất vội vả bám theo sau hai người.

Tưởng chừng mọi việc đã dừng lại sẽ không còn chuyện phát sinh gì thêm nữa. Nhưng không mọi việc còn chưa có dừng lại, theo Bắc Hải Băng Cung phụ tử rời đi, Đế Thiên An ba người di chuyển trở về thành trấn, trên đường gặp phải một nhóm người với quân số không hề ít.

“ Sao nhiều thế này!” Hàn Phi Quang thấy gần trăm người mang theo đao kiếm hùng hổ đi đến, còn cả không ít rắn độc bò trường trong các thân cây mà kinh sợ, nhưng sau đó con mắt sáng lên khi thấy dẫn đầu một cái mỹ nữ.

“ Đám người này” Đàm Hoa Liên ngưng trọng nhìn, song không có dừng lại cước bộ tiếp tục bước đi.

“ Bọn nhóc con mau tránh đường”

“ Dám cản đường Nữ Chúa Phủ Liêu Sơn chúng ta”

“ Không muốn chết mau tránh ra ngay”

“ Oắt con! Cút ra”

Khoảng cách lại gần, đám lâu la lập tức ồn ào lên khi thấy ba cái thân ảnh tiếp tục di chuyển, không có dấu hiệu nhường đường cho nhóm người bọn họ, thành ra mấy kẻ tính khí táo bạo liền nói.

“ Liêu Sơn Phủ” Đàm Hoa Liên mặt trầm xuống, nàng xuất thân danh môn cho nên rõ ràng Liêu Sơn Phủ là môn phái thuộc Tà phái.

Liêu Sơn Phủ dẫn động toàn bộ thế lực đi đến nơi này chính là vì Kim Sơn Độc Nhãn, từ khi y phản ra đã bị truy nã 10 năm. Đầu lên đến 100 cây vàng lớn, hôm nay đại lượng nhân mã đến đây chính là theo lệnh Nữ Chủ của Liêu Sơn Phủ.

Hành tung của Kim Sơn Độc Nhãn khó mà phát hiện, Phủ Liêu Sơn có thể tìm ra được hết thảy là vì kẻ đứng sau thuê lấy Kim Sơn Độc Nhãn. Môn chủ của Tống Võ Môn biết Kim Sơn Độc Nhãn chịu Liêu Sơn Phủ truy nã, cho nên bí mật lén tìm đến và còn cung cấp tình báo cho môn phái này.

Mục đích không gì hơn chính là mượn đao giết người. Muốn để Liêu Sơn Phủ thay hắn giải quyết mối họa kia. Bởi theo hắn tính toán, đứng trước món bảo vật Phục Ma Hoa Linh Kiếm có thể Kim Sơn Độc Nhãn sẽ không tuân theo ước định.

Đế Thiên An không một chút để ý nào, bỏ mặt ngoài tai cứ tiếp tục di chuyển đến trước.

“Tên nhãi ranh này muốn chết” nóng nảy một tên đại hán đi trước trên tay một thanh đại đao không nhịn được một đao chém đến.

“ Muốn chết!” Đế Thiên An lạnh giọng, nghiêng người né đao kia, sau đó nhẹ nhàng vung đao lên cắt qua yết hầu.

Chương 17 : Hỏa Long chi uy

Đám huynh đệ Liêu Sơn Phủ đi trước thấy kẻ này không tránh đã đành còn cả gan giết người, nộ khí cả lên nhao nhao đem vũ khí trực chỉ.

“ Hỗn xược!” Đế Thiên An quát lớn một tiếng, Hỏa Long Đao trực tiếp nâng lên trước ngực tay vuốt dọc thân đao, cường hoành nóng bỏng hỏa khí bạo phát.

Một con hỏa long khổng lồ quấn quanh nơi Đế Thiên An, trực tiếp đốt cháy những kẻ cầm vũ khí công kích Đế Thiên An.

“ Ầm!!”

Theo một đao vung ra, hỏa long lướt đi trực tiếp chấn bay đi những kẻ phía trước, cây cỏ xung quanh bị đốt cháy khét, Đế Thiên An trực tiếp một đao thô bạo mở đường.

“ Thanh đao kia! Lẽ nào… Hỏa Long Đao” độc nhất một nữ tử trong đám người, dung mạo xinh đẹp xong trên người mang không ít rắn độc quấn lấy, con mắt trừng lớn nhìn về nam tử bắt mắt kia cầm lấy thanh đao phát lửa cháy.

Hỏa Long Đao là bảo vật chí thượng của Hắc Phong Hội, là vũ khí bất ly thân của Thiên Mã Tướng Quân, mà y chính là lãnh đạo tối cao của tà phái. Sự tích về Thiên Mã Tướng Quân cùng thanh Hỏa Long Đao tà đạo môn phái tất nhiên rõ ràng.

Một thanh đao có hình rồng có khả năng phát lửa thì thân là tà phái người họ đã không ít lần được nghe tới. Mà có thể nắm trong tay Hỏa Long Đao tất nhiên đối với Thiên Mã Tướng Quân quan hệ không cạn rồi.

“ Không được vô lễ” Nữ chủ Liêu Sơn Phủ nhanh trấn định lại, quát lớn một câu, sau đó khinh thân mà đến, chắp tay cúi đầu nhận lỗi : “ là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm, mong công tử thứ tội bỏ qua cho”

Tà phái lấy Hắc Phong Hội làm đầu, nếu như có người biết Liêu Sơn Phái công kích đệ tử của Thiên Ma Tướng Quân thì ra họa lớn. Có khi không cần Hắc Phong Hội diệt trừ, thì những môn phái khác thuộc Tà phái cũng sẽdiệt Liêu Sơn Phủ.

“ Còn cản đường của bản tọa. Ta không ngại hóa kiếp luôn hết thảy các ngươi” Đế Thiên An cất lời dọa dẫm.

Lấy hắn nhãn quang có thể nhìn ra được cái đám người này tuy đông nhưng đa phần đều là ô hợp mà thôi. Tại nơi này chỉ có hai cái người là hắn xem được. Một kẻ nam tử đứng bên cạnh nữ tử độc nhất kia, cả hai công lực so với Kim Sơn Độc Nhãn không kém .

Nghe đến đây Sy Liên mồ hôi tuôn ra, vội nhích người qua một bên rồi hạ lệnh : “ còn không nhường đường cho công tử”

Đám thuộc hạ nhìn thấy Nữ Chủ làm ra đại lễ, lại thêm một vài kẻ cũng đoán ra được Hỏa Long Đao, nơm nớp lùi qua một bên, miệng im lặng không dám nói, nào còn một bộ tự đắc cao ngạo như trước.

“Sy Liên mạo muội hỏi, ngài là gì của Thiên Mã Tướng Quân” Sy Liên cẩn thận quan sát nét mặt của nam nhân này, quả thật anh tuấn song nàng trong lòng sớm đã có người khác, lại thêm tình cảnh bây giờ không có nghĩ đến phương diện khác, cất lời dò hỏi.

“ Không quan hệ, nếu tính quan hệ chính là thằng đần kia” Đế Thiên An đáp.

Hàn Phi Quang đầy mặt niềm nở, nói : “ đúng à! Sy Liên cô nương! Ta là đệ tử thứ sáu của Thiên Mã Tướng Quân”

Nghe được đám người Liêu Sơn Phủ hít một hơi khí lạnh, sau đó ánh mắt tò mò muốn biết tên bắt mắt nam tử kia rốt cục có lai lịch gì? Bởi Hỏa Long Đao chính là vũ khí của vị kia à.

“ Tham kiến Lục công tử” Sy Liên cùng mấy người bên cạnh vội vả hành lễ.

Hàn Phi Quang tươi cười hớn hở, đối với mỹ nhân xinh đẹp phía trước quả là yêu thích không thôi, có điều nếu như không có mấy con rắn độc trên kia thì càng tốt. Có lẽ chính vì thế mà hắn không có sổ sàng như gặp mấy mỹ nữ khác.

“ Sy Liên cô nương, mọi người làm sao lại kéo đến đông thế này?” Hàn Phi Quang ngờ vực hỏi lấy.

Sy Liên liền đáp : “ chúng ta nhận được tin Kim Sơn Độc Nhãn xuất hiện ở nơi này, cho nên vây bắt”

“ Kim Sơn Độc Nhãn!” Hàn Phi Quang nghe xong hai tay vỗ một cái, nói : “ vậy thì không cần nữa đâu, hắn chết rồi”

Sy Liên nghe được gương mặt trắng bệch không còn giọt máu. Bởi Kim Sơn Độc Nhãn chính là nam nhân mà nàng yêu, nàng cũng biết nam nhân kia vì nàng mà phản bội lại Hắc Phong Hội.

Một phản đồ như vậy Hắc Phong Hội tuyệt đối sẽ không tha thứ, nếu không phải vậy Hắc Ưu cũng không cần thiết phải đổi tên thành Chấn Thường Bất. Năm xưa sở dĩ Hắc Ưu phản bội là do nàng bày ra, bởi nàng biết hắn tâm trừ nàng ra vẫn còn nhớ cái tổ chức mà hắn từng phụng sự.

Sy Liên muốn đem hắn buộc thật chặt, muốn để cho hắn biết dù hắn phản bội nàng cũng cần lấy hắn. Song người tính không bằng trời tính, Hắc Ưu bị tam đại Thiên Vương giải thoát sau đó ra tay giết cha Sy Liên lại còn đả thương nàng, gây ra vết thương lớn hằn sâu vào da thịt.

Nhưng trong lòng Sy Liên chưa bao giờ muốn hắn chết cả. Song lục công tử của Thiên Mã Tướng Quân nói ra, làm cho nàng con tim như bị bóp nghẹt.

“ Nữ chủ” tứ đại Thiên Vương còn lại Bá Huấn thấy Sy Liên lảo đảo về sau, vội đem tay đở lấy, con mắt tràn đầy lo lắng, tim cũng nhói đau.

“ Sy Liên cô nương! Cô sao vậy” Hàn Phi Quang không rõ chuyện gì hỏi, đang yên đang lành vì sao mỹ nhân phía trước lại khóc à.

Đế Thiên An đảo mắt một hồi, hắn lịch duyệt phong phú nhìn qua đã biết nữ nhân này đối với cái chết của Kim Sơn Độc Nhãn thương tâm, cũng chẳng truy hỏi tiếp tục cất bước đi về trước.

“ Vù vù!!!”

Đột ngột một tiếng xé gió từ bầu trời truyền lại, thanh âm xao động truyền đến tai của Đế Thiên An khiến hắn chú ý.

Đảo mắt nhìn lên liền phát hiện một vật thể hình cầu đang rơi đến vị trí, Đế Thiên An liền thôi động nhãn đồng, lập tức vật thể cự ly xa mỗi lúc một rỏ hơn. Đập vào mắt hắn liền thấy là một quả cầu kim loại lớn, một đầu có dây đang cháy.

“ Thuốc nổ” Đế Thiên An đại não nhanh chóng phân tích, nói : “ không muốn chết thì tránh ra, bằng không thì bị tạc chết”

Nói xong cũng bất kể đám người này phản ứng, nhanh như chớp tay luồn vào eo của Đàm Hoa Liên dẫm mạnh rời khỏi vị trí này.

Hàn Phi Quang tuy không rõ chuyện gì, nhưng cũng không mức quá ngu, cũng nhanh chóng nâng lên khinh công rời đi. Những kẻ còn lại mê man không rõ nhưng sau cũng tản ra, ít nhất không để cho cái vật thể kia rơi xuống nện chết.

“OANH”

Bạo tạc nổ ra, khói đen mù mịt bốc lên ngay sau đó, cả một mảng lớn khu vực bị san bằng thành bình địa.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ