Thế Thân Đi Nuôi Heo - Vinh Tiểu Hiên
Chương 43: Tiểu Thập.
Thời điểm Thư Liên biết chuyện xảy ra là khi đang đi chăm sóc da, nhiều ngày như vậy, cô khó được một ngày có tâm trạng tốt, lúc này mới đến tiệm làm đẹp. Nhờ nỗ lực của cô trong hai ngày qua, đại chúng đối với việc Trần Dương Hi rốt cuộc là điên hay là có được năng lực đặc biệt vẫn luôn tranh luận không ngừng.
Tuy rằng cũng có không ít người hoài nghi đôi vợ chồng kia có vấn đề, nhưng loại chuyện này muốn điều tra rõ ràng cũng không phải một sớm một chiều, chỉ cần thời gian đủ dài, người hoài nghi Trần Dương Hi tự nhiên sẽ càng ngày càng nhiều. Mà cô chỉ cần chờ sự tình lên men một chút, liền chuẩn bị vở tuồng tiếp theo, làm Trần Dương Hi không có cơ hội thở dốc.
Nhưng mà thời điểm cô hưởng thụ thời gian nhàn nhã, đột nhiên nghe được mấy người bên cạnh thảo luận với hứng thú bừng bừng.
"Mấy chị xem hot search chưa? Đôi vợ chồng kia quả nhiên có vấn đề!"
"Chuyện khi nào?"
"Mới đây thôi, có người cùng thôn quay video đăng lên, nghe nói đặc biệt đáng sợ, một cái rương chứa tiền bị tốt, sau khi lửa tắt, thì liền phát hiện một bộ xương ở trong sân!"
"Thật à? Chẳng lẽ đều bị Trần Dương Hi nói trúng!"
"Được ạ." Tiểu Thất ngoan ngoãn đáp, cũng nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Lâm Mộ Vân theo bản năng tránh ánh mắt của Trần Dương Hi, "Nếu có vấn đề gì nhất định phải nói với anh, gần đây còn thường xuyên gặp ảo giác không?"
"Có ạ, vẫn có thể nghe được tiếng bước chân, tiếng cười của trẻ con, với lại em cứ có cảm giác, có thứ gì đó sắp đến, phỏng chừng là đêm nay." Tiểu Thất đáp lại.
Vốn dĩ Lâm Mộ Vân chỉ thuận miệng hỏi, "......"
Thư Liên đang ở vui sướng khi người gặp họa, "......" Có chút sợ.
5000 vốn tưởng rằng bản thân đã có thể bình tĩnh, 【......】
Một câu này thành công khiến cả biệt thự lâm vào không khí quỷ dị trầm mặc, Tiểu Thất thấy thế, vội vàng tốt bụng giải thích, "Yên tâm, không cần sợ, khẳng định không phải là cái gì đặc biệt xấu, đặc biệt đáng sợ, thứ kỳ quái không phải người."
Lời giải thích như vậy hiển nhiên không thể an ủi Thư Liên, nhưng mà lúc này đây dù tinh thần đang cực kì căng thẳng, cô cũng không có mở miệng nói muốn ở cùng một chỗ với hai người Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân.
Đêm đó, thần kinh mỗi người đều hồi hợp mà lẳng lặng chờ đợi, nhưng chờ mãi chờ mãi, chỉ có quanh quẩn tiếng bước chân và tiếng khóc của trẻ con quen thuộc vào lúc 12 giờ, trừ cái này ra, cũng không có gì đặc biệt.
Trong phòng ngủ, Thư Liên đang quấn chăn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn chưa hoàn tàn thư giản, cô cảm nhận được gì đó không ổn, trong tiếng bước chân kia còn có âm thanh khác txen lẫn. Cẩn thận nghe, mơ hồ còn có thể nhận ra điểm khác biệt.
"Bụp! Bụp! Bụp! Bụp......"
Tựa như có thứ gì đó quy luật nện trên mặt đất, tiết tấu rất khớp với tiếng bước kéo lê chân, nhưng rất nhanh, âm thanh kia đột nhiên nổi bật hẵng, bởi vì tiếng bước chân là ở căn phòng trên lầu tới lui tới lui, mà âm thanh bụp bụp kia tiếng sau một tiếng mở cửa, vậy mà thật sự đã ra khỏi phòng!
Hô hấp của Thư Liên như ngừng lại, cô cẩn thận lắng tai nghe, người đã thu mình trong chăn, ánh mắt theo bản năng mà nhìn chằm chằm cửa phòng.
Bụp! Bụp! Bụp! Âm thanh kia còn đang tiếp tục, thứ kia vậy mà lại xuống lầu! Sau đó tới hành lang lầu hai, âm thanh cũng càng thêm rõ ràng, tiếp theo chính là cạch một tiếng, thứ kia hình như đã mở cửa một căn phòng nào đó, âm thanh bụp bụp bụp nhỏ lại trong chốc lát, lại lần nữa vang lên, sau đó lại cạch một tiếng!
Thư Liên nháy mắt ý thức được, thứ kia đang mở cửa để kiểm tra phòng!
Thư Liên run rẩy không ngừng, cô không biết thứ kia đang kiểm tra cái gì! Nhưng dựa theo âm thanh mà đoán, thứ kia rất nhanh sẽ tim đến phòng mình!
Bụp! Bụp! Bụp!
Không chỉ có thứ không rõ tên bên ngoài cửa đang đập, mà còn có cả nhịp tim dữ dội của cô, cô cực kỳ hoảng sợ muốn nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt lại không chịu khống chế mà mở lớn.
Rốt cuộc, cạch một tiếng, cửa phòng cô mở ra, lúc này đây, mí mắt cô giật giật, cuối cùng cô cũng nhắm hai mắt lại. Trước khi nhắm mắt, nương theo ánh đèn ở hành lang, cô mơ hồ thấy được một cái bóng thật lớn giống như có xúc tua. Thư Liên điên mất! Làm sao vậy, không phải người nữa à? Yêu ma quỷ quái đều sắp lên sân khấu hết sao??
Bụp! Bụp! Bụp! Rõ ràng là âm thanh nhảy lên không ngừng đang quanh quẩn trong phòng ngủ, Thư Liên nhắm chặt mắt lại, không dám mở, sợ vừa mở mắt liền nghênh đón thứ gì đó kì quái.
Nhưng mà trên thực tế, trong phòng ngủ của Thư Liên đúng thật có một thứ đang nhảy lên, đó là một loài thực vật nhăn nheo bèo nhèo giống như nhân sâm đang nhảy nhót trên mặt đất, trên đỉnh đầu có một ít lá cây ở dưới ánh đèn tựa như xúc tua lớn.
Loài thực vật giống nhân sâm dạo quanh một vòng, không tìm được người muốn tìm, liền nhảy nhót đi ra ngoài, trước khi rời đi còn rất lễ phép dùng một chiếc lá cây cuộn lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại.
Thư Liên cắn chặt môi, nước mắt nước mũi giàn giụa lại không dám phát ra âm thanh, cô không dám mở to mắt như cũ, lúc cô người đầy mồ hôi lạnh trốn ở trong chăn không muốn nhúc nhích.
Thì bên kia, Tiểu Thất đang ngủ thẳng tắp mà ngồi dậy từ trên giường, bên cạnh là Lâm Mộ Vân đang ngủ ngon lành. Tiểu Thất nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, rõ ràng đang chờ đợi cái gì đó.
【 Cậu...... Cậu...... Cậu đang...... Chờ cái gì? 】5000 thật sự nhịn không được dò hỏi.
【 Không chờ cái gì bết? Không có tiếng bụp bụp đâu, cậu nghe lầm rồi! 】
5000, 【......】 Hóa ra còn có cả tiếng bụp bụp sao? Giống như để xác nhận, rất nhanh nó cũng nghe thấy tiếng nhảy lên Bụp! Bụp! Bụp! dần dần tới gần.
Cùng với một tiếng cạch, cửa phòng bị mở ra, một cái bóng đen tiến vào, 5000 tức khắc thét chói tai một tiếng, 【 A a a! 】
Cái bóng đang xoay tai nắm cửa tựa hồ bị này tiếng thét chói tai làm hoảng sợ, vèo một tiếng rụt người lại. Sau một lát, một cái đầu củ cải lẽ thò ra dò xét, nheo mắt lại đánh giá tình huống trong phòng, nhìn thấy Tiểu Thất trên giường tức khắc đôi mắt mở to, nhưng cũng không mở to lắm, nhiều nhất là từ đậu côve mở thành đậu nành.
Tiếng thét của 5000 bị kẹt lại,【 Nhân...... Nhân sâm? 】
【 Cậu mới là nhân sâm! Cả nhà cậu đều là nhân sâm! 】 Thứ kia bụp một tiếng nhảy vào phòng ngủ, dùn lá cây chống nạnh, mở miệng nói với khí thế mạnh mẽ.
5000 hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không phải do bị mắng ngốc, mà là do nó ngạc nhiên vì thứ kia vậy mà có thể nghe được giọng của mình! Hệ thống được trói định với linh hồn của ký chủ, giao tiếp cũng là thông qua ý thức, theo lý mà nói, dưới tình huống không chủ động chia sẻ quyền hạn, thì sẽ không có kẻ thứ ba nghe thấy.
Tiểu Thất ngồi trên giường thấy thế liền ngã ra sau, lại ngủ như xác chết, "Ngủ đây ngủ đây, không phải củ cải xinh đẹp Tiểu Lục, là củ cải dại Tiểu Thập, ốc sên không nên ôm hy vọng."