Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 55

Chương 55

Ngày thứ hai, Tiết Nghiên tuệ sai người đưa Dư Phu nhân vào cung, bởi vì tuổi tác của bà ấy không nhỏ, lại mang bệnh trong người, cho nên mới cố ý sai người chuẩn bị kiệu lớn ấm áp, một đường đưa bà ấy tới Thừa Gia Điện.

Trong chính điện, Tiết Nghiên Tuệ ngồi thẳng sống lưng, ánh mắt rơi vào trên mấy chậu hoa quế bên ngoài. Hàn Đạo Huy dẫn theo mấy thái giám đứng ở một bên, Dư phu nhân đang được hai cung nữ dìu tiến vào.

Tiết Nghiên Tuệ phất tay: “Miễn lễ, mời ngồi.”

Cung nữ dìu Dư phu nhân ngồi xuống, hai tay bà ấy đặt trên đầu gối, run rẩy khẩn trương.

Tiết Nghiên Tuệ im lặng thở dài, tiếp Dư phu nhân vào cung, để cho Hàn Đạo Huy lấy thư viết tay của Hứa Hoài ra như đã tính trước.

Mắt nhìn thấy Dư phu nhân mái tóc bạc phơ, Tiết Nghiên Tuệ vò nát một nắm hoa quế trong tay, cái thế đạo này chồng quang vinh vợ chưa chắc vinh quang, mà chồng gây họa thì vợ nhất định phải cùng chịu, điều này khiến cho nàng động lòng trắc ẩn. Bất luận như thế nào thì nàng cũng không thể để cho Dư phu nhân chết không rõ nguyên nhân được.

Hàn Đạo Huy mở thư, dùng hai tay dâng lên, đưa tới trước mặt Dư phu nhân.

Dư phu nhân vẫn còn đang bệnh, hơi thở gấp gáp, vang lên tiếng hổn hển, tiếng thở dốc hồng hộc phiêu đãng bên trong không gian yên tĩnh.

Tiết Nghiên Tuệ mím môi nhìn sang.

“Lão thân... mắt mờ, nhìn không rõ...” Lời nói của Dư phu nhân đứt quãng, run rẩy giống như lá khô rơi trong gió thu, bà ấy đứng thẳng người lên, bàn tay run rẩy không tự chủ được sờ lên tờ giấy viết thư, này đâu phải là thấy không rõ, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.

Hàn Đạo Huy nhìn về phía Tiết Quý Phi, Dư thị nói là nhìn không rõ, cái này chính là thư tay do đích thân Hứa Hoài viết, vậy có cần để cho bà ấy nhìn lại hay không?

Tiết Nghiên Tuệ khẽ gật đầu, cũng không biết nếu để cho Dư phu nhân tiếp tục nhìn thì có thể khiến cho bà ấy triệt để mất hết hy vọng hay không?

Hàn Đạo Huy nhíu mày, để cho Dư phu nhân chạm vào lá thư.