Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này
Chương 9
Đúng độ ngày xuân, bách hoa nở rộ, Ngự Hoa Viên muôn hồng nghìn tía.
Thái dương chói lọi như một ngọn lửa vàng óng treo trên bầu trời xanh thẳm.
Mặt Vân Thiều không chút thay đổi đi qua trăm hoa, đột nhiên nghe được một tiếng chiêm chiếp thanh thuý, nàng nghiêng đầu, phát hiện trên đầu cành lộc non mới nhú có một chút chim tước nho nhỏ. Tước nhi cũng nghiêng đầu, đôi mắt đen láy như hạt đậu tương, nhìn nàng một lúc lâu.
"Chiêm chiếp?" Thanh âm tiểu tước mềm mềm.
Vân Thiều nhịn không được lộ ra một nụ cười nhạt.
Nhưng ngay sau đó, cảnh trong mơ lại đột nhiên thay đổi.
Thanh âm kỳ quái từ phía sau truyền đến: "Lọc cọc, lọc cọc."
Thái giám gân cổ họng báo: "Bệ hạ, Lê phi đến thăm người."
Lê phi?
Vân Thiều nhíu mày, hậu cung một hậu tam phi, từ khi nào lại có thêm một Lê phi?
Tiểu bạch mã trên người khoác cẩm y tơ lụa, đầu đeo kim quan và vật trang sức cong cong vẹo vẹo, hai gò má còn thoa phấn son rực rỡ --
Không giống quỷ, mà còn đáng sợ hơn quỷ.
Sắc mặt Vân Thiều trắng bệch, há hốc mồm, hai tiếng "cứu giá" mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng không kêu ra nổi. Nàng cơ hồ muốn lập tức thoát khỏi nơi này, nhưng hai chân như bị đóng đinh, không thể động đậy nổi một bước.
Phúc Thọ thực vui mừng cười: "Lê phi thật quan tâm bệ hạ, lại còn nấu bát canh cỏ xanh cho bệ hạ này."
Bát nước canh xanh mượt đặt trong chiếc giỏ trúc, đang lách tách nổi bọt.
Vân Thiều trừng lớn hai mắt: Láo xược, thứ vớ vẩn này cũng dám trình lên, là muốn hạ độc chết trẫm sao?
Thứ " canh" đáng sợ đó càng ngày càng gần.
Đột nhiên, Phúc thọ thất kinh kêu: "Không ổn, bệ hạ! Lôi phi cũng đến đây!"
Vân Thiều còn không hoãn lại từ chén canh quỷ dị kia, lại mạnh mẽ ý thức được có chỗ không đúng.
Lôi phi? Lại từ đâu rơi ra một Lôi phi nữa?
Nàng cứng ngắc xoay cổ, quả nhiên, đại hắc mã mình đeo lụa hồng lụa xanh từ một phương khác lộc cộc chạy về phía nàng, lúc chạy còn phát ra tiếng kêu thâm tình: "Hí! Hí!"
Phúc Thọ: "Hai vị sủng phi đang tranh dành sủng ái của bệ hạ đó, bệ hạ kiềm chế một chút."
Vân Thiều túm chặt tay áo, há mồm muốn mắng hắn vô lễ.
Vô liêm sỉ! Đang nói tiếng người hả? Cho dù là sủng phi tranh sủng đi nữa, như thế mà còn nói là kiềm chế?
Huống chi ngày thường nàng chỉ coi hậu cung như công cụ để kiềm chế tiền triều, chỉ cần cung phi không lượn lờ đến trước mặt nàng, nàng vốn có chút khoan dung đối với những nữ nhân còn tuổi nhỏ đã bị người nhà coi là lợi ích để đưa vào thâm cung.
Vân Thiều không biết mình làm thế nào ra được kết luận "tranh giành tình nhân", chỉ thấy hai con ngựa đối đầu hí, dị thường kinh khủng.
Cuối cùng hắc mã tranh sủng thành công, một cú đá hậu đá văng Tiểu Lê Hoa. Tiểu Lê Hoa u oán nhìn Vân Thiều, bỏ lại bóng lưng thương tâm muốn chết, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong thâm cung, nó không phải ngựa của nhà này, mà chỉ là khách qua đường.
Vân Thiều lại uốn éo đầu, chống lại mặt ngựa ngăm đen oai hùng bất phàm như thiên mã hạ phàm của Lôi Đình.
Mắt thấy hắc mã càng ngày càng gần, Vân Thiều trong lòng kinh hãi, liều mạng giãy dụa, không tiếng động hò hét: Cứu giá!
Cho dù cùng là ngựa.......thì nàng cũng hy vọng đối diện là mỹ nhân trong số ngựa như Tiểu Lê Hoa chứ không phải mãnh hán trong số ngựa như Lôi Đình.
Càng làm người ta sợ hãi là, trong mộng nàng không chỉ không lui lại, ngược lại cảm thấy mặt ngựa đối diện thực.....
Đáng yêu, muốn....
Giống như thấy sắc nảy lòng tham.
"A!" Vân Thiều ngồi bật dậy, ôm ngực, tóc dài buông xuôi hai bên gò má trắng bệch, tản đày tấm lưng gầy yếu, như thác nước tản mạn trên giường. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai mắt đăm đăm, thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Phúc Thọ nghe thấy thanh âm, lo lắng hỏi: "Bệ hạ, lại gặp ác mộng sao?"
Sáu năm trước, khi bệ hạ vừa mất đi tiểu thanh mai của mình, từng có một khoảng thời gian rất dài hàng đêm gặp ác mộng, không thể yên giấc. Phúc Thọ phụng dưỡng ở một bên, nhìn tiểu hoàng đế cuộn tròn trên long tháp rộng lớn, chậm rãi căng cứng thân thể, miệng cắn mu bàn tay, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm ngọn đèn lay động.
Cực kỳ đáng thương.
Khi đó trong cung nơi nơi đều là tai mắt ngầm của Thái Hậu, tiểu hoàng đế mới vào cung ở đêm khuya nhớ tới người thương đã mất, thậm chí không dám phát ra một chút âm thanh nức nở.
-- nhưng mà, đó là chuyện rất lâu trước kia.
Phúc Thọ nghĩ, đã rất lâu rồi bệ hạ không gặp ác mộng, đêm nay lại bị, chẳng lẽ là do nhìn thấy gương mặt tương tự như cố nhân?
Vân Thiều khoác áo đơn, vẻ mặt tiều tuỵ, không hiểu vì sao mình lại có giấc mộng kỳ quái như thế.
Nàng thật sự yêu ngựa như vậy sao?
Đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu sáng hoàng cung. Nàng ngước mắt nhìn tầng tầng lớp lớp mái hiên cong cong ngoài cửa, ngẩn người hồi lâu, thẳng đến khi Phúc Thọ lên tiếng hỏi mới lắc đầu, trở lại tẩm cung, lấy bản tấu chương ra phê, muốn dùng chính sự để thôi miên mình, quên đi cơn ác mộng đáng sợ kia.
Vân Thiều thà đêm khuya xem tấu chương cũng không chịu ngủ, cho nên trước khi vào triều, vẻ mặt tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt hai quầng thâm. Nhưng cho dù tiều tuỵ như thế cũng không làm tổn hại vẻ uy nghi của nàng, ngược lại còn vì thế tăng thêm vài phần xuất trần.
Sau khi hạ triều, Phúc Thọ đau lòng tiểu hoàng đế, khuyên nàng đi nghỉ ngơi.
Vân Thiều vào cung, lại nghe một tràng ngựa hí, hai mắt đen xì, đỡ lấy cửa cung, trên mặt không chút máu.
Phúc Thọ: "Bệ hạ, ngài quên mất rồi, ngày đó sau khi ngài mang bạch mã về đã an trí ở điện Kim Long."
Vân Thiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Đưa nó về, mau!"
Đời này nàng cũng không muốn nhìn thấy hai con ngựa kia nữa.
----
Tiêu Thiên Tuyết trở về từ Ngự Cảnh Hiên, trông thấy hai con ngựa trong tiểu viện, mắt liền trợn tròn, cứ nghĩ mình đang nằm mơ: "Oanh Oanh, ta đang nằm mơ sao?"
Vi Oanh nhéo nhéo hai má nàng: "Đau không?"
"Đau."
Vi Oanh buông tay: "Ngươi xem, đau sẽ không phải là mơ."
Tiêu Thiên Tuyết vui mừng nhìn Tiểu Lê Hoa, không để ý đến chuyện mình đang mặc váy dài màu vàng nhạt, chạy tới trao cho Tiểu Lê Hoa một cái ôm thâm tình.
Tiểu Lê Hoa: "Hí! Hí! Hí!"
Tiêu Thiên Tuyết ôm mặt nó: "Tiểu Lê Hoa, ngươi gầy, bệ hạ không đối xử tốt với ngươi sao?"
"Hí!"
Vi Oanh che miệng, khoé môi khẽ nhếch, hỏi Cung Đấu Cơ: "Thật ra Tiểu Lê Hoa mới lấy được kịch bản của nữ chủ phải không."
Cung Đấu Cơ: "Ngươi nói vậy chẳng lẽ lương tâm không thấy đau à?"
Ngoài Tiểu Lê Hoa, hoàng đế còn đưa luôn Lôi Đình tới. Hắc mã im lặng đứng dưới tàng cây ngô đồng, ánh mặt trời vỡ nát chiếu lên lớp da lông đen nhánh của nó, nó vẫy vẫy đầu, lớp lông dài xoã tung, bị ánh nắng thu nhuộm thành sắc vàng nhàn nhạt.
Vi Oanh bật thốt khen ngợi: "Một con ngựa đẹp quá!"
Sau đó nàng cảm thấy ánh mắt của hai người chung quanh nhìn mình rất kỳ lạ.
Tiêu Thiên Tuyết xấu hổ cười hai tiếng: "Oanh Oanh, ngươi cũng thích ngựa hả ha ha ha, sau này nếu có cơ hội xuất cung, ta dẫn ngươi đến nhà ta chọn một con ngựa con xinh đẹp nhé!"
Vi Oanh nhếch miệng, cảm thấy hình như nữ chủ hiểu lầm cái gì, nhưng nàng không có cách nào khác giải thích.
Dù sao đây quả thật là một con ngựa rất đẹp.
Tiểu Trương công công ho khan hai tiếng: "Ta đi đây, bệ hạ nghĩ tới sức khoẻ của các ngươi, dặn đưa tới hai chén sữa hạnh nhân, còn không mau tạ ơn."
Chờ các nàng tạ Hoàng đế, tiểu Trương công công ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu đi, trước khi đi còn nhìn Vi Oanh vài lần.
Sữa hạnh nhân màu trắng sữa, dùng chiếc chén gốm đựng, như quỳnh tương ngọc lộ.
Tiêu Thiên Tuyết cúi đầu uống một ngụm, cười nói: "Uống ngon quá, Oanh Oanh, ngươi cũng uống đi."
Vi Oanh đang cầm bát, yên lặng hỏi hệ thống: Thống, trong này sẽ không bị hạ độc đấy chứ.
Cung Đấu Cơ:.....Kí chủ cũng không cần cảnh giác đến vậy.
Vi Oanh: Thói quen nghề nghiệp, ngại quá.
Nàng nhấp môi uống một ngụm sữa hạnh nhân.
Sữa hạnh nhân vẫn ấm, trắng noãn như sữa, vị trơn nhẵn ngọt lành, sau khi uống xong, trong bụng dâng tràn một cỗ ấm áp, xua tan đi khí lạnh toàn thân.
Vi Oanh buông chén không, ánh mắt đột nhiên dừng lên thân con hắc mã, như nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Lôi đình mưa móc, đều là ơn trời, cẩu hoàng đế đang ám chỉ cái gì sao?"
Tiểu Lê Hoa và Lôi Đình không có khả năng thực sự ở Trữ Tú Phường cùng các nàng. Không bao lâu sẽ có thái giám đưa hai con ngựa đi, nói là gửi nuôi ở Ngự Mã Tư, nhưng vẫn thuộc quyền sở hữu của các nàng, nếu các nàng muốn thăm thì tuỳ thời có thể đi tới đó.
Đến nửa đêm, Vi Oanh nhận lấy công việc của Tiêu Thiên Tuyết là rải chu sa, rải một vòng xung quanh tiểu viện. Nàng trở lại phòng, phát hiện nữ chủ đã ngủ, hàng mi dài cong cong như phiến quạt.
Vi Oanh ngồi ở đầu giường, tay chống cằm, nhìn chằm chằm ngọn đèn bàn đến xuất thần.
Cung Đấu Cơ: "Kí chủ, ngươi đang nghĩ gì thế!"
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt thiếu nữ, đôi mắt vốn luôn mênh mông hơi nước bị ánh lửa lay động chiếu rọi một mảnh vô tình.
Hiện tại Vi Oanh trầm mặc, hệ thống liền lo lắng thấp thỏm. Nó kích động nghĩ, không phải kí chủ lại muốn làm ra hành động ngả ngớn không đứng đắn gì đó chứ!
Vi Oanh trầm mặc, đi múc một chậu nước ấm, cẩn thận lại nghiêm túc rửa tay, lập tức đi vào đình viện, đứng ở chỗ trung gian nhất. Ánh trăng như nước, nàng đứng dưới một vầng minh nguyệt thanh lãnh, hai gò má tái nhợt ửng lên huyết sắc nhàn nhạt, trong mắt toát ra quang mang quỷ dị.
Cung Đấu Cơ càng ngày càng thấy không ổn.
Vi Oanh ôn nhu gọi: "Thống, ở đó không?"
Thanh âm Cung Đấu Cơ khẩn trương đến run lên: "Ở, ở, ngươi muốn làm gì?"
Hai tay Vi Oanh xiết chặt lại, xoa xoa tay áo, hai mắt sáng lên, thanh âm áp chế không được cảm xúc kích động: "Ta muốn rút một lần mười hộp!"
Cung Đấu Cơ: ???
Vi Oanh: "Nhanh lên nhanh lên, ta cố ý xem Hoàng lịch, giờ này hôm nay thích hợp rút quà nhất đó, bỏ qua là không có đâu!"
Sau một trận thao tác, nàng theo thường lệ chọn mười cái hộp ánh hoàng kim rực rỡ, lúc mở ra, đột nhiên hỏi: "Thống, chúng ta mở mười hộp có thể giữ gốc không?"
Cung Đấu Cơ: "Không có nha."
Vi Oanh: Xì, ngay cả giữ gốc cơ bản cũng không có, Cung Đấu tổ các ngươi cũng quá keo kiệt rồi.
Cung Đấu Cơ: Bởi vì không ai đen như ngươi hết.
Rút một lần mười hộp, nàng chỉ lấy được bốn thẻ xanh lục, còn lại đều là thẻ xám lặp đi lặp lại. Vi Oanh nhìn chằm chằm một loạt thẻ quen thuộc [Nai con đâm loạn], [Nhất kiến chung tình], [Gặp sắc nảy lòng tham], cảm giác mình sắp bị tắc nghẽn cơ tim.