Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo
Chương 130: Thừa Nhận Tội Ác
"Cặn bã! Tôi cảm thấy xấu hổ thay chồng của chị đấy!"
Lục Bối Di đột nhiên lớn tiếng, sau đó hung hăng không lý do mà tát vào mặt chị gái, lộ vẻ thỏa mãn.
"Thực ra tôi thừa biết đó là con của ai, chẳng qua là đùa với chị một chút.
Sự thú nhận của chị vừa rồi, tôi đã ghi âm cả.
Lục Thiên Tình, tôi chơi lớn như vậy dĩ nhiên phải chừa cho mình một đường lui chứ, nếu sau này gã chồng tốt của chị có phát hiện ra tôi là ai, thì hình tượng của chị cũng vỡ toang mất rồi"
"Lục Bối Di, cô thật hèn hạ!"
Lục Thiên Tình phẫn nộ, liên gào lên, lúc biết mình mắc bẫy thì đã quá muộn.
"Tôi nói chị biết, một chữ hèn hạ không đủ để hình dung về tôi đâu!"
Lục Bối Di cao ngạo nói, đồng thời cất điện thoại vào túi, cùng đồng bọn rời đi.
Trước khi đi còn không quên tẩn cho Phó Thành một trận, Lục Thiên Tình nhìn người bạn của mình như vậy, đành phải gào khóc mà van xin cô ta.
Tâm trạng rất hả hê, trước khi đi Lục Bối Di còn không quên để lại cho cô một câu nói.
"Đúng là trọng tình trọng nghĩa khiến người ta cảm động mà.
Chị gái, hãy an tâm tận hưởng những ngày tháng cuối đời đi, bởi vì sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho chị bốc hơi mãi mãi đấy"
Lục Thiên Tình cắn chặt môi, ôm theo một bụng phẫn nộ, liên nhớ ra vài chuyện, hỏi vọng ra ngoài, trước khi thân ảnh của lũ người kia kịp rời khỏi.
"Lục Bối Di, Tiểu Chúc có phải do cô! "
"Chẳng những là ả ta, mà còn có chị của ả, và gần đây nhất là lão già họ Thạch.
Có muốn biết lão chết như thế nào không? Phát nổ trên không trung mà chết đấy!"
Sau câu nói đó, cánh cửa cũng đóng sập lại một tiểng, trong tích tắc liền trở về vắng vẻ yên tĩnh, kiên cổ như thường ngày.
Lục Thiên Tình chết sững, trái tim bị vô số những loại cảm xúc bủa vây, sự đau lòng xen lẫn phẫn nộ khiến thanh quản cũng cứng lại, gào thét không thành tiếng.
Cô suy sụp đến độ hai tay đỡ lấy Phó Thành cũng phải run run.
Lục Bối Di trong mắt cô đã chính thức trở thành ác ma rồi.
"Vậy hóa ra!
Hóa ra chiếc trực thăng phát nổ mà chúng ta đã thấy! "
Lục Thiên Tình không dám nói hết câu, chỉ có thế dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi mà nhìn Phó Thành, anh lau đi những vết bầm tím trên má mình, lại xót xa mà gật đầu một cái, thừa nhận suy nghĩ của cô.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Lục Thiên Tình cũng dứt khoát lau đi, trong tình huống này, khóc không giúp ích được gì cả.
Cô đang nghĩ đến Thạch Tâm Hân, có lẽ hiện nay anh đang rất đau lòng.
"Xin lỗi!
Phó Thành, cũng là tôi liên lụy đến anh.
"
"Thay vì xin lỗi vô bổ thì em hãy xem bọn chúng đem đến những gì cho chúng ta.
Cái chúng ta cần bây giờ chính là sống, chỉ có sống mới không rơi vào bước đường cùng".