Song Sinh Kiếp, Vợ Yêu Giả Mạo
Chương 89: Vì Tôi Muốn Gặp Em Mà
Chuyện Đoàn Dịch bị Lục Bối Di hành hạ cũng không phải xảy ra mới chỉ một hai lần.
Chuyện này ngoài Lục Động ra thì cả Lục gia đều biết, Uyển Nhi tuy rất thương bà chủ nhưng phận tôi tớ hèn mọn cũng chẳng thể làm được gì.
Lương Hương Hảo đổi với những hành động mất nhân tính đó của con gái, cũng không lên tiếng, càng xem như là không biết gì cả.
Lục Thiên Tình sau khi từ nhà thím Lưu trở về, đã tiếp tục cuộc nói chuyện với mẹ, nhưng Đoàn Dịch vì lo sợ Lục Bối Di sẽ làm ra chuyện điên rồ gì với con gái, nên đã im lặng, ngọ nguậy lắc đầu muốn nói mình không biết gì.
Lục Thiên Tình không hỏi thêm được thông tin gì nữa cũng đành hụt hẫng đi ra, cô cùng Uyển Nhi lại đi dán thông báo tìm người khắp cả trấn.
Lục Bối Di trông thấy tình cảnh ấy, thì lại đứng từ xa mà cười cợt, mắng cô ngu ngốc.
"Đúng là một con đần! Người đã chết mãn kiếp rồi, mày tìm ai? Mày tìm cái gì chứ?"
Dưới cái ánh nắng gay gắt của thời tiết, mồ hôi tuôn ra, chảy xuống hai bên má Lục Thiên Tình.
Cô nhẹ lau đi, lại tiếp tục ôm hy vọng mà tìm người khắp nơi, còn huy động được cả một nhóm con gái cùng thôn đi tìm, nhưng cô sẽ không bao giờ tin được rằng, Tiểu Chúc sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa.
Một làn gió mạnh thổi qua, có một lớp bụi mỏng như sương mai bám vào mặt cô, Lục Thiên Tình vuốt ra, trông nó có màu xám như tro cốt của ai đó đã rã tan ra vậy.
Thành phổ Giang.
Trời đã về đêm, nhìn từ không gian trên cao, Giang lộng lẫy, rực rỡ và kiêu sa hệt như đứa con gái lớn đầy kiêu hãnh của tạo hóa.
Phố đã lên đèn, các khu nhà cao tầng, tòa ốc, trụ sở đều lên đèn sáng rực, các bảng hiệu thương mại, du lịch, in rõ bần bật những thước phim quay vội đầy sắc màu, nhấp nháy sáng chói như đèn neon.
Đi xa một chút, khắp các nơi ngõ ngách trong hẻm đều chìm trong bóng tối, im lặng đến tĩnh mịch.
Cuộc sống về đêm tuy có phân yên ả, nhưng vẫn hối hả tất bật như cái lối hoạt động thường ngày của nó, lại không vì thế mà giảm thiểu đi sức sống mãnh liệt, phồn hoa.
Trên một tòa nhà triển lãm thuộc thương hiệu cafe xanh cao cấp trứ danh, nói đúng hơn là một tòa cao ốc chọc trời cao vút tận mười hai tầng, Lam Thanh Sương đang ngồi trên tầng cafe triển lãm thứ tám, nhâm nhi một ly cafe xanh xay, chỉ một mình cô trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, đang dõi mắt hướng ra ngoài.
Khắp cả căn phòng, cô là vị khách duy nhất.
Lam Thanh Sương nghe tin tòa cao ốc kinh doanh này có tầm view cực đẹp, nên đã hào phóng mà bao luôn cả tâng, cô muốn được một mình độc nhất tận hưởng không khí sạch sẽ ở đây, đồng thời cũng là suy nghĩ đến một số chuyện cũ.
"Phục vụ, thêm một chai rượu vang, thêm đá cho tôi nhé!"
Lam Thanh Sương lên tiếng trước màn hình camera, lại tích vào nút đỏ menu một cái, nơi đây phục vụ máy móc rất chuyên nghiệp, sau đó cô rời khỏi ghế, đi ra ngoài sân thượng.
Gió đêm lồng lộn, thổi mái tóc ngắn của cô bay bay, tà váy dài dao động, hệt như mặt sóng ở dưới tầng biển ngầm.