Sô Phận

Chương 180: Tôi Là Ai? (2)

Chương 180 : Tôi Là Ai? (2)

Ain không biết câu trả lời, hắn muốn mình là Ain để tiếp tục những công việc mà hắn đã làm suốt hơn 20 năm qua, hắn muốn bảo vệ những người mình yêu thương.

Nhưng Ain cũng muốn là Thiên, hắn muốn trở lại quá khứ để thay đổi hiện thực, hắn muốn cùng Duyên - cô bạn gái ở kiếp trước – thực hiện những kỷ niệm đẹp nhất.

Hắn muốn rất nhiều nhưng hắn lại chỉ có thể lựa chọn một trong hai, một là từ bỏ kiếp này để trở về tiếp tục kiếp trước, hai là hắn tiếp tục sống ở kiếp này.

Đâu cũng là lựa chọn khó với Ain, hắn phải làm gì mới đúng, hắn không thể tự quyết định, ở hai kiếp người hắn đều có tình cảm cho những người mình yêu.

Bỗng không gian xung quanh Ain dị động, những dòng vật chất đen kết tụ lại xoắn vào nhau, sau đó một hình bóng xuất hiện trước mặt hắn, càng nhìn Ain càng hoang mang.

‘Bóng đen’ kia nhìn Ain cười khặc khặc rồi hỏi với cái giọng người không ra người, thú không ra thú :

“Ngươi là ai?”

Ain nghe hỏi, hắn không biết nên thể hiện cảm xúc gì ngay lúc này, vì kẻ đứng trước mặt có hình dạng giống Thiên. Bốn mắt nhìn nhau, Ain suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói :

“Tao là Thiên.”

“Khà khà, vậy những người tộc nhân ở đây, bộ lạc này, những gì mày đang làm, những kẻ cùng mày lớn lên. Đừng quên chính mày là người khiến họ ra như thế này. Còn nữa mày quên những người mày cho là vợ sao?”

‘Thiên’ hóa thành bóng đen di chuyển xung quanh hắn, Ain nhìn theo bóng đen, nghe nó nói, hắn càng nghi ngờ chính mình, liệu hắn đang muốn gì?

“Tao là Ain.”

Ain rốt cuộc cũng bất lực trả lời, ‘Thiên’ càng thích thú trước câu trả lời kia, nó bay xung quanh Ain càng nhanh, giọng cười càng to, để rồi bóng đen dừng lại ngay tai của Ain mà nói :

“Nhưng mày liệu còn nhớ Duyên không? Cô ấy từng là cả thế giới của mày. Chẳng lẽ mày không muốn quay lại với cô ấy?”

Ain im lặng, hắn nhắm mắt lại, hắn đang tự hỏi trái tim mình, mất một lúc lâu, bóng đen càng gấp gáp mà bay nhanh hơn, nó đang cố hối thúc Ain trả lời. Ain mở mắt, hắn nhìn vào ‘Thiên’ một cách chắc nịch nói :

“Tao là Ain, cũng là Thiên, tao không muốn từ bỏ một ai, tao là tao, là chính mình. Còn mày biến điiiiii.”

Ain gào lên, xung quanh hắn xuất hiện những luồng ánh sáng trắng, ‘Thiên’ dường như không tin vào mắt mình, nó cố gắng thoát khỏi ánh sáng, nhưng nào có thể.

Luồng ánh sáng bao trùm lấy bóng đen, chúng bao lấy ‘Thiên’ nhưng tên đó vẫn cố nói :

“Hừ, tao…hừ…. vẫn sẽ…hừ… trở lại… bất cứ… lúc… nào…”

Dứt lời, ‘Thiên’ biến mất, còn Ain thì mệt mỏi mà gục xuống, còn chưa đợi Ain nghỉ ngơi, khung cảnh xung quanh lại biến đổi, một luồng sáng mạnh đập vào mắt Ain.



Ain lần nữa hé mắt ra, không còn cảnh trường học, cảnh bóng đen như hư vô, lần này là cảnh mà Ain không muốn nhớ nhất.

Ở dưới chân Ain là cảnh quen thuộc, vẫn là công viên ấy, vẫn là hai bình bóng của Thiên và Duyên, Ain tự bao giờ nước mắt tuôn rơi trên má.

Vẫn là cảnh mà Duyên bị zombie t·ấn c·ông còn hắn thì bất lực chạy trốn, nhưng bất thành, khung cảnh ấy cứ lặp đi lặp lại mà Ain không thể làm gì, hắn không thể thay đổi gì.

Ain như một người khác xem một đoạn phim, dù muốn giúp nhân vật chính nhưng lại không thể.

“Ngươi cảm thấy bất lực đúng không?”

Một giọng nói lạ vang lên, Ain nước mắt giàn dụa ngước lên nhìn, hắn thấy một đứa trẻ cao tầm 1m5, gương mặt non nớt nhìn hắn. Ain dụi đi những giọt nước mặt, hắn khó khăn nói :

“Đúng thì sao mà sai thì sao?”

“Ha ha, đừng lừa mình như vậy, trên trán người đã hiện ra hết rồi, ta cũng như người, bất lực nhìn người thân c·hết dưới tay kẻ thù, nhưng rồi khi ta có được sức mạnh, ta g·iết hết những kẻ kia.”

Đứa nhóc nghe Ain nói thì cười rõ to, Ain nghe lời châm chọc liền tưởng thiệt làm hắn sờ trán mình như kẻ ngốc, nhưng đứa nhóc không quan tâm tới tình trạng của Ain mà nói tiếp.

Càng nói giọng đứa nhóc càng giận dữ, Ain cũng mơ hồ nhận ra vài điều, nhưng hắn vẫn không thể phá tan bức màn sương trong đầu.

Đứa nhóc nhìn gương mặt đăm chiêu của Ain mà thở dài, nó nói tiếp :

“Ngươi quá yếu để bảo vệ người khác.”

Ain nghe lời này cũng có phần tức giận, lập tức hắn phản bác :

“Không đúng, ta đã là Đấu sĩ 3 đầu rồi, còn có Vu lực.”

Sắp nói xong Ain nhận ra gì đó mà ngập ngừng, đứa nhóc nheo mắt nhìn hắn hỏi :

“Người là Ain hay là Thiên?”

Ain im lặng, đứa nhóc mới mỉm cười nói :

“Ngươi muốn là Ain để có sức mạnh, muốn là Thiên để bù đắp lỗi lầm, muốn thay đổi quá khứ tới tương lai. Nhưng hiện thực ngươi vẫn là kẻ yếu đuối, mà yếu đuối thì không thể bảo vệ được ai.”

Khung cảnh xung quanh lại thay đổi, lần này là cảnh ở trên cao nhìn xuống, ở dưới chân là bộ lạc của Ain, bên ngoài bộ lạc là một vòng kính màu xanh nhạt.

Vòng kính vô cùng lớn, điều này làm cho Ain ngạc nhiên, từ sau lần xuất hồn đó hắn đã không làm việc này lần nào nữa vì sợ, nhưng hắn không ngờ bộ lạc của mình đã lớn mạnh như vậy.



Nhìn biểu hiện của Ain, đứa nhóc cười bí ẩn, nó đấm mạnh vào vòng kính, từ chỗ bị t·ấn c·ông vết nứt trên vòng kính bắt đầu lan rộng, Ain sợ hãi muốn lao tới để níu kéo.

“Bang!”

Vòng kính vỡ tan hoàn toàn, ở bên dưới những tộc nhân hoảng loạn, còn chưa hiểu chuyện gì vô số sinh vật lạ, các bộ lạc khác bắt đầu tràn vào xâu xé.

Ain cứ như vậy trơ mắt nhìn, hắn bất lực nhìn những người mình yêu c·hết trước mắt mà không thể làm gì, nghe tiếng kêu xé lòng của Eny cố cầu cứu từ hắn.

Nhìn Duyên bị kẻ thù xâm hại, nhìn Opf bị chà đạp trước những bước chân kẻ thù, nhìn Rin bị chính tộc nhân bộ lạc xô đẩy để họ chạy trước, rồi c·hết dưới chân họ.

Nhìn những người anh em lớn lên cùng nhau cố gắng bảo vệ bộ lạc nhưng lại không thể.

Ain khóc, khóc rất to, hắn gào, gào rất to, nhưng hiện thực vẫn không thay đổi, ánh mắt của Ain trở nên mông lung.

Đứa nhóc thở dài nhìn thân ảnh đang gục dưới chân, nó nói :

“Muốn bảo vệ một ai đó, ngươi phải có sức mạnh, bảo vệ càng nhiều sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao.

Đã làm thì ngươi không được để tình cảm ảnh hưởng tới trách nhiệm toàn thể. Ngươi càng không thể từ bỏ trách nhiệm khi đã nhận lấy.

Minh quân hay bạo quân đều phải từ bỏ tình cảm ra khỏi đầu để điều hành một quốc gia, thậm chí là dùng chính tình cảm ấy để giúp quốc gia phát triển khi có cơ hội.

Là người đứng đầu không dễ, cũng không khó, chỉ là ngươi chịu được áp lực đó không mà thôi.

Muốn ở vị trí không ai ngồi được, phải làm những gì không ai làm được.

Giờ ngươi chọn là người bình thường ở kiếp trước, hay là người vĩ đại ở kiếp này.

Chỉ một và chỉ một, không có cơ hội thay đổi, hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Ain bần thần, hắn không biết lựa chọn nào đúng, lý trí hay là con tim, đâu mới là đúng với hắn.

Đứa nhóc bỗng nhớ ra gì đó mà nói tiếp :

“Nếu ngươi chọn trở về, mọi thứ ở đây sẽ biến mất – bộ lạc, người thân, và cả tên gọi của ngươi. Ngươi sẽ chỉ còn là một cái bóng trong ký ức của thế giới này.

Nhưng nếu ngươi chọn ở lại, Duyên sẽ mãi mãi là một giấc mơ mà ngươi không bao giờ có thể chạm đến. Đó là cái giá của sức mạnh và trách nhiệm.”

Ain càng suy sụp, hắn không thể chọn, đúng hơn là hắn không thể chọn, 20 năm không ít không nhiều nhưng đủ cho hắn thấy thời đại này khắc nghiệt ra sao.



Để hắn nhận ra sự khuyến khuyết của mình, để hắn thấy ở kiếp trước mỗi kiến thức vì sao được xem là quý giá, để hắn thấy sự vui đùa của tuổi trẻ là ngu ngốc cỡ nào.

5 năm so với 20 năm thì ngắn hơn rất nhiều, 5 năm xây dựng bộ lạc, Ain biết công sức của mình so với toàn thể là nhỏ bé cỡ nào, để có ngày hôm nay mọi người đã cố gắng ra sao.

5 năm đã trải qua bao lần sai lầm của chính hắn nhưng các tộc nhân vẫn tin tưởng hắn, vẫn đi theo hắn, vẫn xông pha theo chỉ dẫn của hắn không màn sự sống.

Sự dằn vặt đau khổ của Ain càng làm cho đứa nhóc nhăn nhó, nó không ngờ sự việc tác động lớn hơn dự kiến, định tiến tới hỗ trợ Ain thì đứa nhóc khựng lại.

Ain ngước nhìn đứa nhóc, nước mắt vẫn tuôn rơi như không có hồi kết, giọng nức nở mà nói :

“Làm sao?”

Nghe lời này, đứa nhóc thở phào, nó búng tay một cái, khung cảnh lần nữa biến đổi, xung quanh là một khoảng trắng vô tận.

Có ba thân ảnh khác đứng xung quanh Ain, hắn đứng dậy nhìn ba người mới.

Một người đàn ông trung niên, mạnh mẽ, có sức sống mãnh liệt, cơ bắp hiện rõ, hai mắt sáng bừng như soi thấu tâm can người khác.

Một người thanh niên trẻ, ở gần người này Ain cảm thấy sự gần gũi và giản dị không thấy áp lực như người đàn ông kia, tay anh ta cầm một cây gậy và cái nón.

Một người phụ nữ dịu dàng, thanh thoát, mang đến sự êm đềm và bình yên cho người đứng gần.

Ain quay đầu lại.

Đứa nhóc kia đã biến mất, thay vào đó là một chàng trai trẻ, kế bên là con ngựa sắt, tay cầm gậy sắt, mặc áo giáp, sau lưng còn có một thanh tre ngà.

Ain nhìn bốn người, hắn thở dài, Ain cúi đầu nói :

“Chào bốn vị Tứ bất tử.”

Bốn người họ nhìn nhau rồi cười, Thánh Gióng nhìn Ain đầy bất ngờ hỏi :

“Ngươi biết từ khi nào?”

Ain không thông minh nhưng hắn cũng không ngu đến mức mà không nhận ra những điều mà đứa nhóc kia làm, chỉ là Ain không rõ trái tim mình sẽ trả lời ra sao.

Bây giờ mọi thứ đã thông suốt, Ain có thể sắp xếp mọi thứ lại trong đầu, hắn đã có thể quyết định cuối cùng nhưng Ain vẫn cần nhiều hơn.

Ain nhìn Thánh Gióng rồi thở dài nói :

“Mới đây thôi ạ.”

Gióng “A” lên một tiếng rồi thôi, ba người kia nhìn Ain với những ánh mắt khác nhau, làm chính chủ cảm thấy hơi nhột.

Tấu chương xong