Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 220: Chương 220
Tối hôm đó, tôi không về nhà đi ăn cùng gia đình và Trương Kính Tùng.
Thay vào đó, tôi ở lại cảnh viên của Bùi Thiên Vũ, vì tôi không thể để anh đón năm mới một mình trong ngôi nhà rộng lớn như thế này.
Anh kể cho tôi nghe rất nhiều về khoảng thời gian hạnh phúc với bố mẹ trước khi lên mười tuổi, nhưng lại không kể về cuộc sống của mình sau khi mất bố mẹ.
Tôi cũng không dám hỏi.
Tôi cho rằng, đó nhất định là đang vạch trần vết sẹo của anh.
Thảo nào anh thích cảm giác ở nhà đến vậy.
Thảo nào anh lại kiên nhẫn với Điềm Điềm như vậy, tôi đoán là anh đang noi gương bố mình.
Nhưng khi nghe anh kể, tôi có một cảm giác rất lạ, đó là dường như tôi thiếu đi rất nhiều ký ức, điều mà hôm nay tôi mới chợt cảm giác được.