Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ

Chương 87

Hành vi của một người có thể bị người khác khống chế không?

 

Có thể.

 

Không biết tự khi nào Diệp Sơ Hạ bỗng phát hiện mình giống như người ngoài sống trong cơ thể của chính mình, có thể nhìn thấy mọi thứ bằng con mắt của cơ thể, nhưng lại không thể kiểm soát được hành vi của mình.

 

 

Diệp Sơ Hạ không biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết, phim truyền hình hay phim điện ảnh nào, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nàng đắc tội một vị thần tiên nào đó nên mới gặp phải chuyện như thế này?

 

Không ai thích cảm giác lênh đênh không thể làm gì khác này, nhưng càng tuyệt vọng hơn là, không những không thể kiểm soát được tất cả, mà thậm chí còn không thể tự sát, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân làm những chuyện ngu xuẩn hết lần này đến lần khác.

 

Diệp Sơ Hạ có dung mạo yêu kiều, ngũ quan mềm mại, ngoại hình đúng chuẩn yếu đuối cần được chở che, thân thế cũng đủ khiến lòng người thương cảm, có lẽ vì vậy mà nàng "may mắn" trở thành nữ chính trong kịch bản rác rưởi này.

 

Nhưng thực tế, tính cách của nàng hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài, bản tính quỷ quyệt và giỏi giả vờ, nếu thực sự thích một ai đó, chắc chắn nàng sẽ cực kỳ thích kiểm soát, vì thiếu cảm giác an toàn nên nàng nhất định sẽ thao túng cảm xúc của đối phương, dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến đối phương không thể rời khỏi mình và chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, thay vì phụ thuộc vào người khác như bây giờ.

 

Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể phó mặc cho số phận bị một sự tồn tại vô hình nào đó khống chế, trong hoàn cảnh như vậy đủ để khơi dậy toàn bộ bạo ngược trong lòng nàng.

 

Vì lẽ đó, tất nhiên, nàng muốn trả thù.

 

Nàng không thể chịu được chính mình như một đứa không có đầu óc chạy tới câu lạc bộ làm việc bán thời gian, vì với thành tích của mình, làm gia sư có thể kiếm được nhiều tiền hơn là làm bồi bàn trong câu lạc bộ. Nàng cũng không thể chịu đựng được việc mình phải ở bên một kẻ phạm tội cưỡng bức, càng không thể chịu đựng được, "bản thân" chỉ biết khóc sau khi bị ức hiếp, mà không bao giờ đánh trả.

 

Từ trước đến giờ, vẻ bề ngoài và nước mắt chỉ là vũ khí trong tay Diệp Sơ Hạ, nhưng tuyệt đối không phải dùng để lấy lòng đàn ông rồi sau đó để anh ta trả thù giúp mình.

 

Đích thân ra tay chẳng phải sướng hơn à?

 

Diệp Sơ Hạ cảm thấy hơi bị chán ghét hành vi của cơ thể mình sau khi mất kiểm soát.

 

 

 

 

Diệp Sơ Hạ không hiểu, đây là xã hội pháp chế, từ khi trưởng thành đến nay nàng chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, sao hai người này lại dám làm chuyện như vậy, thế giới giả thì thật sự không cần cảnh sát hay gì?

 

 

 

Xét từ bề ngoài, cô có cấu hình tiêu chuẩn hoàn toàn trái ngược với nhân vật chính, nếu không phải phản thường lệ thì cô hẳn là ăn miếng trả miếng với nhân vật chính.

 

Diệp Sơ Hạ không quan tâm cô có ác cảm gì với mình hay không, chỉ cần có thể bị nàng lợi dụng là được, bởi lẽ mỗi khi gặp đối phương, Diệp Sơ Hạ sẽ chọn nói vài lời tràn đầy ám chỉ.

 

Tỉ như, chỉ cần làm đối phương phá sản thì hắn chỉ có thể dựa vào cô; nếu sự nghiệp của cô và hắn ngang hàng, yêu nhau lắm cắn nhau đau, hắn sẽ không còn thời gian quan tâm tới người khác...

 

Sau đó Diệp Sơ Hạ phát hiện ra nữ phụ này hình như cũng có gì đó không đúng.

 

K1ch thích cô phản diện hoá, cô nghiêm túc nói với nàng rằng làm vậy là bất hợp pháp; bảo cô đi làm cho công ty nhà mình đi thì cô nói rằng cô chỉ thích chơi bời lêu lổng, làm việc khiến con người ta già đi; cuối cùng khiến Diệp Sơ Hạ đành phải nói bóng nói gió cô trong bữa tiệc, dù sao thì trong mắt một số người, thể diện quan trọng hơn cả.

 

Kết quả không biết nàng nói có khéo quá hay không, mà đối phương không những không cảm thấy mất mặt mà còn cười!

 

Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Hạ gặp phải một người đàn gảy tai trâu như vậy.

 

Không chỉ vậy, nếu cuộc đấu đá giữa Minh Việt và nam phản diện là cấp độ học sinh cấp hai, thì nữ phụ Dịch Nam Yên chỉ ở cấp độ học sinh tiểu học, hất rượu vang đỏ lên váy nàng trong vũ hội rồi cho nàng thay một bộ váy không vừa người, kết quả bị Minh Việt giễu cợt; nói chuyện không suy nghĩ, chế nhạo bất kể dịp nào, chẳng màng quan tâm đ ến sự có mặt của người mình thích, làm vậy chỉ khiến ấn tượng của đối phương về cô trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

 

Không biết cô từ chỗ nào biết nàng bị Minh Việt bao nuôi, thế là hẹn gặp riêng nàng, nói rằng có thể chi tiền gấp đôi, thậm chí là gấp mấy lần để bao nuôi nàng.

 

Diệp Sơ Hạ nghi ngờ đầu óc của nữ phụ này có vấn đề.

 

 

Nhìn mặt nàng để tự chọc tức mình mỗi ngày à?

 

 

 

 

Lúc này, Diệp Sơ Hạ ngẩng đầu lên mới phát hiện cô nữ phụ trước mặt này không phải nói chuyện với vẻ trịch thượng, mà là có chút mong đợi và thấp thỏm, khi thấy nàng nhìn sang, còn vô thức nhìn đi chỗ khác.

 

Một ý tưởng không mấy tuyệt vời, thậm chí là kỳ quái và tự luyến chợt nảy ra trong đầu Diệp Sơ Hạ.

 

Nàng do dự một lúc, như đang tức giận vì lời nói của cô, đứng dậy khỏi vị trí, nhưng rồi lại ngã xuống vì đi quá nhanh, cơ thể ngã thẳng vào người cô.

 

Dịch Nam Yên theo bản năng ôm lấy nàng, làm xong mới nhận ra mình đang làm gì, thế là mặt lập tức đỏ bừng.

 

Suy đoán đã thành sự thật, Diệp Sơ Hạ cảm thấy có chút phức tạp.

 

Giây tiếp theo, nam chính giống như một con Husky lao tới, kéo nàng về phía sau, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dịch Nam Yên: "Cô muốn làm gì em ấy?"

 

 

Không biết ánh mắt của tên nam chính chó má này thế nào, mà tự nhiên giải mã gương mặt đỏ bừng vì bị hắn ấn đầu vào ngực của hắn thành Dịch Nam Yên đánh nàng, chỉ số thông minh và đôi mắt này của hắn khiến Diệp Sơ Hạ cảm thấy trường học dành cho người thiểu năng trí tuệ có lẽ phù hợp với hắn hơn.

 

 

 

 

Cô tưởng Diệp Sơ Hạ làm tất cả những điều này vì Minh Việt.

 

Vì thế cô chọn cách rời xa.

 

 

 

 

Giống như tất cả những câu chuyện thô thiển khác, bị vu khống, hãm hại và hiểu lầm, sau đó trải qua nhiều trắc trở, rồi lại làm hòa, chẳng được mấy ngày yên ổn, phụ huynh chọn cho nam chính một người môn đăng hộ đối, thế là nàng ôm bầu chạy.

 

Diệp Sơ Hạ chỉ có một suy nghĩ: Thật sự muốn bóp chết hắn ta.

 

Nhưng cuối cùng, câu chuyện luôn có kết thúc có hậu, thế là nam chính trải qua trăm cay ngàn đắng, vài năm sau tìm được nữ chính và đứa con thơ, đồng thời được gia đình chấp nhận tổ chức hôn lễ.

 

Trước hôn lễ một ngày, Diệp Sơ Hạ nhận được một xấp tài liệu, đều là vấn đề của công ty nam chính, vào ngày cưới, nàng gửi những thứ này đến rất nhiều công ty, bất kể họ có thù địch với nam chính hay không.

 

 

Ví dụ như trong nguyên tác, nàng và Minh Việt sẽ bên nhau tới già, cho nên cả đời này nàng không thể lựa chọn ly hôn, cũng không thể lựa chọn rời khỏi thành phố này hay căn biệt thự này.

 

 

Nàng nghĩ mình sẽ điên mất nhưng thực tế thì không phải vậy, nàng chỉ bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện và đợi khi đối phương ngủ, một dao đâm vào người hắn mà thôi.

 

Nhưng nàng vẫn không thể chịu đựng được tất thảy, cả đời sống như một con rối, có khác gì đã chết đâu?

 

Nếu đã vậy, thà chết sớm, sớm siêu sinh còn hơn.

 

 

Diệp Sơ Hạ không biết khi nhớ lại việc hắn đã làm, liệu hắn có cảm thấy áy náy và hối hận hay không, nàng cũng không thèm quan tâm, quay người rời khỏi phòng tân hôn.

 

Cho dù đối phương cũng bị ép buộc, nhưng nàng cũng không muốn chết chung chỗ với hắn ta.

 

Có lẽ để phù hợp tâm trạng, bên ngoài trời đang mưa to, kèm theo sấm chớp, như thể ông trời đang nổi giận, Diệp Sơ Hạ đi chân trần ra khỏi biệt thự, chỉ thấy một bóng người đứng trước cửa, Diệp Sơ Hạ đến gần mới phát hiện ra, ấy là cái đồ ngốc mà mấy năm rồi nàng không gặp.

 

Có lẽ thỉnh thoảng có tia sét khiến cô nhìn thấy máu trên người nàng, cô sợ hãi hét lên, Diệp Sơ Hạ tưởng cô sẽ bỏ chạy, dù sao bây giờ nàng trông giống như một kẻ điên, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ ôm nàng rồi hỏi, em ra ngoài làm gì, trời mưa to vậy, em sẽ bị cảm mất.

 

Diệp Sơ Hạ bỗng nhiên muốn khóc, đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đôi môi ướt át của cô.

 

Một lúc sau, nàng lùi vài bước, Dịch Nam Yên muốn ôm nàng, nhưng Diệp Sơ Hạ lại lắc đầu từ chối, mỉm cười với cô, lẳng lặng nói: "Tạm biệt."

 

 

Bỗng dưng nàng có hơi hối hận.

 

Nếu biết vậy thì nàng đã không ra ngoài, nhìn thấy cảnh như vậy chắc cô ngốc này sẽ gặp ác mộng rất lâu.

 

Nếu có kiếp sau...

 

 

Không gặp phải nàng, có lẽ sẽ vui vẻ hạnh phúc hơn.