Quan Thuật
Chương 2006: Lang Phá Thiên phát uy
Ninh Chí Hòa vừa mới nói:
- Chức vị này nói về mặt quyền lực thì nó rất lớn.
Chuyện của cả nước đều có thể đốc thúc.Nói nó không lớn thì ắt nó không lớn lắm, chỉ là có rất nhiều việc đại sự cụ thể ở địa phương, anhcũng quản không nổi.
Tuy nhiên, mấu chốt ở chỗ thái độ của anh thề nào. Thái độ của anh không phải là thái độ của cá nhân anh mà là thái độ của người lãnh đạo
Việc phòng Đốc Travăn phòng trung ương phải xuống điều tra đều là việc đại sự, thông thường mà nói những viêc mà đã để lãnh đạo chú ý tới đều là chuyện chẳng ích lợi gì
Cho nên anh xuống chính là đại diện cho lãnh đạo trung ương, đối với việc còn đắn đo, điểm mấu chốt là độ nắm chắc được bao nhiêu phần trăm.
Tin là những chuyện này Ủy viên Kiều – bố vợ anh đã nói qua với anh. Tôi sẽ không dài dòng. Hôm nay tôi đi với anh đến văn phòng trung ương một chuyến, nhân tiện công bố việc bổ nhiệm anh
Ninh Chí Hòa nhìn thời gian nói:
- Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.
10 giờ thì đến văn phòng chung trung ương.
Nhìn tòa nhà trụ sở có chút thần bí này, Diệp Phàm trong lòng một hồi lâu không thể bình tĩnh. Không thể tưởng được không đến mười năm, mình từ một nhân viên nhỏ ở đập nước Thiên Thủy trưởng thành đến ở thủ đô này, cũng giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi trong bộ máy hiển hách đó. Trong thời gian đó có bao nhiêu chua xót, trả giá bao nhiêu. Diệp Phàm vì đó mà thở dài
- Nhìn đi! Nhìn đi! Nhìn vài liế đi
Xem ra thái độ của đồng chí Khâu Hoa không gần gũi lắm. Khi nói vẻ mặt có vẻ rất trầm tĩnh giống như tất cả chỉ là vì công việc, sau khi nói xong thì đi trước.
Bên này mọi người cũng sắp đến giờ tan tầm nên khó có thể tụ tập lại nói chuyện phiếm tán gẫu được
Cũng có đồng chí đến chỗ Diệp Phàm bàn về chuyện gia đình, những người đồng chí như vậy thường rất ít. Dù sao thì mọi người đều không quen biết Diêp Phàm
Mặc dù là nơi như văn phòng trung ương, cũng không thể đạt tới mức toàn bộ đều thanh khiết. Cũng chia bè kết đảng, ví dụ, vài đồng chí cùng chí hướng thì quan hệ với nhau tốt hơn, mặt ai cũng tươi cười niềm nở. Nhưng ai cũng mang trên mình cái vỏ bọc giả tạo
Diêp Phàm dang chuẩn bị cùng Trần Thiên Hòa đi tới văn phòng của hắn
Lúc này, một người tiến vào, cầm túi văn kiện mặt đầy ưu phiền. Người đan ông này vừa mới đến liền đi thẳng tới chỗ thủ trưởng Trần Thiên Hòa
- Thế nào rồi Qúy Phát?
Trần Thiên Hòa đang ra nói chuyện phiếm với một ông bạn già, nhìn người kia đi tới liên quay đầu lại nhìn rồi thuận miệng hỏi
- Bộ trưởng Trần, việc này nếu vẫn không giải quyết sợ sẽ xảy ra chuyện mất. Tôi đã giục từ lâu rồi nhưng giờ mới lại nhận được chỉ thị của lãnh đạo, bởi giờ là cuối năm mọi người đều bận cả, nhất thời lại không có nhân sự, làm sao bây giờ?
Người trung niên tên Qúy Phát này vẻ mặt đầy lo lắng, vừa nói vừa lấy văn kiện đưa cho cấp trên
- Những điều anh nói có phải đều là vấn đề "tam nông" của tỉnh Giang Tô không? Trần Thiên Hòa tay ấn ấn, không có ý định cầm lấy túi văn kiện, trực tiếp hỏi.
- Đúng đúng, đúng là việc này. Năm ngoái lãnh đạo đi Giang Tô khảo sát rồi nhưng việc này có gì đó vẫn ẩn khuất, lãnh đạo giục văn phòng đốc tra chúng tôi xuống đốc thúc. Hơn nữa chỉ thị, nhất định phải xử lý xong trước cuối năm.
Quý Phát nói.
- Anh phụ trách phái người xuống là được
Trần Thiên Hòa nói
- Viêc này, tôi... đã không làm chủ được. Chủ nhiệm của văn phòng đốc tra chúng tôi về hưu cũng sắp được hai tháng rồi mà mãi không thấy cử lãnh đạo mới đến, công việc của phòng đốc tra thì ngập bù đầu, hơn nữa giờ lại là thời điểm cuối năm, riêng mấy cái báo cáo linh tinh đã làm tôi sứt đầu mẻ trán rồi. Việc này tôi không đảm nhệm nổi, hơn nữa, nghe khẩu khí của cấp trên đối với việc này có vẻ rất nặng.
Vu Qúy Phát nói
Người này tên là Vu Quý Phát,Diệp Phàm biết anh ta là phó chủ nhiệm văn phòng đốc tra, cấp giám đôc sở. Từ lúc anh ta vào, Diệp lão mặc dù nói chuyện phiếm với Lang Phá Thiên nhưng một bên tai vẫn đang nghe bên kia nói.
- Đúng rồi, quên nói cho anh một tiếng.Tân Chủ nhiệm phòng Đốc tra đồng chí Diệp Phàm hôm nay đến nhận chức,việc này anh trực tiếp báo cáo cho anh ấy là được rồi.Trần Thiên Hòa hình như nhớ ra cái gì đó liền hướng về phía Diệp Phàm nói to:
- Chủ nhiệm Diệp, đây là phó chủ nhiệm phòng đốc tra Vu Qúy Phát. Anh ta có việc quan trọng muốn báo cáo với anh, anh qua đây một lát.
Trần Thiên Hòa nóivậy, rất nhiều đồng chí hướng đều chăm chú hướng về phía Diệp Phàm. Hơn nưa trong mỗi ánh mắt đều có chút gì đó khác thường. Bởi theo lý, Vu Qúy Phát chỉ là Phó chủ nhiệm thường trực, phải báo cáo, anh ta cũng phải qua báo cáo cho Diệp Phàm.
Sao lãnh đạo có thể đi tới nghe báo cáo của cấp dưới, cái này có chút đảo lộn đầu đuôi, mâu hạ đoạt chủ.
Những tên giảo hoạt này, hình như đều đánh hơi thấy cái gì đó rồi. Mà có đồng chí, còn lộ ra suy nghĩ muốn xem sự náo nhiệt
Đều muốn nhìn một chút chủ nhiệm trẻ tuổi phòng Đốc tra này làm thế nào xử lý việc này. Việc này rất khó xử lý, hắn không qua, Thứ trưởng Trần nhất định sẽ tức giận, lãnh đạo gọi hắn qua hắn không qua thì thật mất mặt rồi..
Sau khi Diệp Phàm khẽ hoảng một chút, nháy mắt ra hiệu choLang Phá Thiên một cái. Người này ở bên cạnh lãnh đạo lâu cũng trở nên thông minh. Ý Diệp lão đại, anh ta hiểu.
Khuôn mặt kia lập tức nghiêm lại mắng:
- Sắp năm mới rồi,còn xử lý cái gì? Phòng đốc tra có chút chuyện nhỏ mà cũng phải lo lắng đên thế sao? Tôi cũng không dễ dãng mới nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Diệp vài câu, anh đến tự dưng nói này nói nọ, đúng là làm phiền người ta. Cút cút cút!
- Chức vị này nói về mặt quyền lực thì nó rất lớn.
Chuyện của cả nước đều có thể đốc thúc.Nói nó không lớn thì ắt nó không lớn lắm, chỉ là có rất nhiều việc đại sự cụ thể ở địa phương, anhcũng quản không nổi.
Tuy nhiên, mấu chốt ở chỗ thái độ của anh thề nào. Thái độ của anh không phải là thái độ của cá nhân anh mà là thái độ của người lãnh đạo
Việc phòng Đốc Travăn phòng trung ương phải xuống điều tra đều là việc đại sự, thông thường mà nói những viêc mà đã để lãnh đạo chú ý tới đều là chuyện chẳng ích lợi gì
Cho nên anh xuống chính là đại diện cho lãnh đạo trung ương, đối với việc còn đắn đo, điểm mấu chốt là độ nắm chắc được bao nhiêu phần trăm.
Tin là những chuyện này Ủy viên Kiều – bố vợ anh đã nói qua với anh. Tôi sẽ không dài dòng. Hôm nay tôi đi với anh đến văn phòng trung ương một chuyến, nhân tiện công bố việc bổ nhiệm anh
Ninh Chí Hòa nhìn thời gian nói:
- Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi.
10 giờ thì đến văn phòng chung trung ương.
Nhìn tòa nhà trụ sở có chút thần bí này, Diệp Phàm trong lòng một hồi lâu không thể bình tĩnh. Không thể tưởng được không đến mười năm, mình từ một nhân viên nhỏ ở đập nước Thiên Thủy trưởng thành đến ở thủ đô này, cũng giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi trong bộ máy hiển hách đó. Trong thời gian đó có bao nhiêu chua xót, trả giá bao nhiêu. Diệp Phàm vì đó mà thở dài
- Nhìn đi! Nhìn đi! Nhìn vài liế đi
Xem ra thái độ của đồng chí Khâu Hoa không gần gũi lắm. Khi nói vẻ mặt có vẻ rất trầm tĩnh giống như tất cả chỉ là vì công việc, sau khi nói xong thì đi trước.
Bên này mọi người cũng sắp đến giờ tan tầm nên khó có thể tụ tập lại nói chuyện phiếm tán gẫu được
Cũng có đồng chí đến chỗ Diệp Phàm bàn về chuyện gia đình, những người đồng chí như vậy thường rất ít. Dù sao thì mọi người đều không quen biết Diêp Phàm
Mặc dù là nơi như văn phòng trung ương, cũng không thể đạt tới mức toàn bộ đều thanh khiết. Cũng chia bè kết đảng, ví dụ, vài đồng chí cùng chí hướng thì quan hệ với nhau tốt hơn, mặt ai cũng tươi cười niềm nở. Nhưng ai cũng mang trên mình cái vỏ bọc giả tạo
Diêp Phàm dang chuẩn bị cùng Trần Thiên Hòa đi tới văn phòng của hắn
Lúc này, một người tiến vào, cầm túi văn kiện mặt đầy ưu phiền. Người đan ông này vừa mới đến liền đi thẳng tới chỗ thủ trưởng Trần Thiên Hòa
- Thế nào rồi Qúy Phát?
Trần Thiên Hòa đang ra nói chuyện phiếm với một ông bạn già, nhìn người kia đi tới liên quay đầu lại nhìn rồi thuận miệng hỏi
- Bộ trưởng Trần, việc này nếu vẫn không giải quyết sợ sẽ xảy ra chuyện mất. Tôi đã giục từ lâu rồi nhưng giờ mới lại nhận được chỉ thị của lãnh đạo, bởi giờ là cuối năm mọi người đều bận cả, nhất thời lại không có nhân sự, làm sao bây giờ?
Người trung niên tên Qúy Phát này vẻ mặt đầy lo lắng, vừa nói vừa lấy văn kiện đưa cho cấp trên
- Những điều anh nói có phải đều là vấn đề "tam nông" của tỉnh Giang Tô không? Trần Thiên Hòa tay ấn ấn, không có ý định cầm lấy túi văn kiện, trực tiếp hỏi.
- Đúng đúng, đúng là việc này. Năm ngoái lãnh đạo đi Giang Tô khảo sát rồi nhưng việc này có gì đó vẫn ẩn khuất, lãnh đạo giục văn phòng đốc tra chúng tôi xuống đốc thúc. Hơn nữa chỉ thị, nhất định phải xử lý xong trước cuối năm.
Quý Phát nói.
- Anh phụ trách phái người xuống là được
Trần Thiên Hòa nói
- Viêc này, tôi... đã không làm chủ được. Chủ nhiệm của văn phòng đốc tra chúng tôi về hưu cũng sắp được hai tháng rồi mà mãi không thấy cử lãnh đạo mới đến, công việc của phòng đốc tra thì ngập bù đầu, hơn nữa giờ lại là thời điểm cuối năm, riêng mấy cái báo cáo linh tinh đã làm tôi sứt đầu mẻ trán rồi. Việc này tôi không đảm nhệm nổi, hơn nữa, nghe khẩu khí của cấp trên đối với việc này có vẻ rất nặng.
Vu Qúy Phát nói
Người này tên là Vu Quý Phát,Diệp Phàm biết anh ta là phó chủ nhiệm văn phòng đốc tra, cấp giám đôc sở. Từ lúc anh ta vào, Diệp lão mặc dù nói chuyện phiếm với Lang Phá Thiên nhưng một bên tai vẫn đang nghe bên kia nói.
- Đúng rồi, quên nói cho anh một tiếng.Tân Chủ nhiệm phòng Đốc tra đồng chí Diệp Phàm hôm nay đến nhận chức,việc này anh trực tiếp báo cáo cho anh ấy là được rồi.Trần Thiên Hòa hình như nhớ ra cái gì đó liền hướng về phía Diệp Phàm nói to:
- Chủ nhiệm Diệp, đây là phó chủ nhiệm phòng đốc tra Vu Qúy Phát. Anh ta có việc quan trọng muốn báo cáo với anh, anh qua đây một lát.
Trần Thiên Hòa nóivậy, rất nhiều đồng chí hướng đều chăm chú hướng về phía Diệp Phàm. Hơn nưa trong mỗi ánh mắt đều có chút gì đó khác thường. Bởi theo lý, Vu Qúy Phát chỉ là Phó chủ nhiệm thường trực, phải báo cáo, anh ta cũng phải qua báo cáo cho Diệp Phàm.
Sao lãnh đạo có thể đi tới nghe báo cáo của cấp dưới, cái này có chút đảo lộn đầu đuôi, mâu hạ đoạt chủ.
Những tên giảo hoạt này, hình như đều đánh hơi thấy cái gì đó rồi. Mà có đồng chí, còn lộ ra suy nghĩ muốn xem sự náo nhiệt
Đều muốn nhìn một chút chủ nhiệm trẻ tuổi phòng Đốc tra này làm thế nào xử lý việc này. Việc này rất khó xử lý, hắn không qua, Thứ trưởng Trần nhất định sẽ tức giận, lãnh đạo gọi hắn qua hắn không qua thì thật mất mặt rồi..
Sau khi Diệp Phàm khẽ hoảng một chút, nháy mắt ra hiệu choLang Phá Thiên một cái. Người này ở bên cạnh lãnh đạo lâu cũng trở nên thông minh. Ý Diệp lão đại, anh ta hiểu.
Khuôn mặt kia lập tức nghiêm lại mắng:
- Sắp năm mới rồi,còn xử lý cái gì? Phòng đốc tra có chút chuyện nhỏ mà cũng phải lo lắng đên thế sao? Tôi cũng không dễ dãng mới nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Diệp vài câu, anh đến tự dưng nói này nói nọ, đúng là làm phiền người ta. Cút cút cút!