Quan Thuật
Chương 1813: Lý do phức tạp của đoàn thứ hai
- Ừ, nếu liệt kê các nước như Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Nhật, Ấn Độ, Trung Hoa, thì nước ta đứng thứ bảy.
Đương nhiên có nước nói nước ta giấu thực lực. Điều này chúng ta không có cách phỏng đoán được, đây là chuyện của cấp trên.
Tuy nhiên, xét từ phương diện chi phí quân đội đến việc mua chiến thuyền của hải quân, nước ta hiện nay còn khá lạc hậu.
Trong điều kiện hải chiến vẫn chưa hùng mạnh. Để bảo vệ tổ quốc, việc tăng cường uy lực trên đất liền là cốt yếu.
Bố trí một vài đội tên lửa đạn đạo ở vùng duyên hải, tăng cường uy lực của tuyến đầu đối với việc đi lại của tàu bè nước ngoài là cần thiết.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
. Đương nhiên, chữ lợi này phân ra rộng hẹp. Ví như tôi muốn bắt Cao Tiềm, xét theo phương diện hẹp, là vì tôi muốn làm tốt công việc, làm tốt công việc là để được đề bạt.
Nhưng xét theo phương diện rộng hơn, tôi làm tốt công tác cũng vì tạo phúc cho dân, làm việc vì quốc gia, được lợi cũng là đất nước của đồng bao ta đây.
Cho nên nói về chữ lợi cũng không hẳn là thấp hèn. Tôi chưa bao giờ lảng tránh vẫn đề này đúng không? Đương nhiên con người ta sống một đời, cũng không thể chỉ biết đến chữ lợi, có lúc cũng phải xen vào những tình cảm khác đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
- Nhận xét hay quá, hay quá.
Kiều Thế Hào đột nhiên vỗ tay.
Sư đoàn trưởng sư đoàn bảy thuộc căn cứ vịnh Lam Nguyệt tên là Yến Trường Thủy, tạng người lưng hùm vai gấu. Cặp mắt sáng ngời có thần, dường như có thể nhìn thấu tim gan người khác. Vừa thấy một người như vậy, Diệp Phàm trong lòng gật đầu, cảm thấy Yến Trường Thủy là một nhân vật không bình thường.
- Kiều đại sư trưởng có thời gian đến cái xó này của tôi chơi cơ à, khách quý khách quý.
Vừa thấy Kiều Thế Hào, sư trưởng Yến cười ha hả, với bàn tay to sải bước đến.
- Haha, tôi nói này anh Yến, anh gọi đây là xó thì chỗ tôi chẳng phải thành bãi hoang hay sao? Thương Hải ấy à, so với Thủy Châu còn là một thành phố náo nhiệt hơn.
Kiều Thế Hào cười nói, niềm nở ôm sư trưởng Yến, không giả dối gì, xem ra tình cảm thật sự rất sâu sắc.
- Đến đây, Trường Thủy, tôi giới thiệu với anh một chút. Em rể Diệp Phàm của tôi.
Chỉ vào Diệp Phàm, Kiều Thế Hào nhiệt tình giới thiệu.
- Nếu là em rể anh, chắc chắn tôi lớn tuổi hơn, là cậu em của tôi rồi.
Yến Trường Thủy cười sang sảng, đưa tay ra bắt tay.
Tuy nhiên vẫn có thể thấy được một tia kinh ngạc lóe ra từ khóe mắt Yến Trường Thủy. Nghe nói Kiều gia có hai anh em trai, em rể của Kiều Thế Hào chẳng phải là con rể của Kiều Viễn Sơn, Uỷ viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương sao.
- Xin chào sư trưởng Yến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đưa tay ra bắt tay Yến Trường Thủy. Kiều Thế Hào biết, Diệp Phàm rất kiêu ngạo, không muốn tùy tiện xưng huynh gọi đệ với người khác. Cho nên gọi thẳng tên chứ không gọi anh em gì cả, sau khi Yến Trường Thủy hơi ngạc nhiên thì cũng bình thường trở lại.
- Ông anh, người em rể này của tôi anh đừng tưởng nhìn trẻ vậy, năm nay chưa đến 30 cậu ấy đã Bí thư thành ủy thành phố Hải Đông rồi đấy.
Kiều Thế Hào không ngờ lại có vẻ tự đắc, cười nói.
- Thật đáng nể, thất sự rất giỏi. Xem ra Diệp Phàm hẳn là đại quan trẻ tuổi nhất nước ta rồi.
Yến Trường Thủy cười nói, trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Sau đó có phần nhiệt tình hơn, giao tiếp với người trẻ tuổi như vậy, chắc chắn không thiệt thòi.
Mấy người vào quân doanh, bên ngoài phòng làm việc của Yến Trường Thủy cũng có một phòng tiếp khách nhỏ, mấy người liền ngồi xuống đó.
- Pha bình trà ngon nhất cho tôi.
Sư đoàn trưởng Yến trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói.
Sau khi ba người hàn huyên một hồi, Kiều Thế Hào nói vào chủ đề chính:
- Ông anh, lần này đến có một việc nhỏ muốn nhờ anh.
- Khách sáo làm gì, giữa chúng ta mà còn phải khách sáo vậy sao?
Sư đoàn trưởng Yến nói, có chút không hài lòng.
- Là như này, Hải Đông gần đây…
Kiều Thế Hào lẩm bẩm kể chuyện của Cao Tiềm.
- Tô gia, thực lực hùng hậu lắm đấy người anh em ạ.
Sư trưởng Yến nhíu mày nói.
- Biết là hùng hậu, cho nên mới tìm người anh em nhờ giúp đỡ.
Kiều Thế Hào nói.
- Tin tức chuẩn xác không?
Sư đoàn trưởng Yến nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tuyệt đối chuẩn xác, người của tôi đảm bảo Cao Tiềm ở trong doanh trại đoàn số hai.
Diệp Phàm nói.
- Các anh có truy nã Cao Tiềm không?
Sư đoàn trưởng Yến hỏi.
Đương nhiên có nước nói nước ta giấu thực lực. Điều này chúng ta không có cách phỏng đoán được, đây là chuyện của cấp trên.
Tuy nhiên, xét từ phương diện chi phí quân đội đến việc mua chiến thuyền của hải quân, nước ta hiện nay còn khá lạc hậu.
Trong điều kiện hải chiến vẫn chưa hùng mạnh. Để bảo vệ tổ quốc, việc tăng cường uy lực trên đất liền là cốt yếu.
Bố trí một vài đội tên lửa đạn đạo ở vùng duyên hải, tăng cường uy lực của tuyến đầu đối với việc đi lại của tàu bè nước ngoài là cần thiết.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
. Đương nhiên, chữ lợi này phân ra rộng hẹp. Ví như tôi muốn bắt Cao Tiềm, xét theo phương diện hẹp, là vì tôi muốn làm tốt công việc, làm tốt công việc là để được đề bạt.
Nhưng xét theo phương diện rộng hơn, tôi làm tốt công tác cũng vì tạo phúc cho dân, làm việc vì quốc gia, được lợi cũng là đất nước của đồng bao ta đây.
Cho nên nói về chữ lợi cũng không hẳn là thấp hèn. Tôi chưa bao giờ lảng tránh vẫn đề này đúng không? Đương nhiên con người ta sống một đời, cũng không thể chỉ biết đến chữ lợi, có lúc cũng phải xen vào những tình cảm khác đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
- Nhận xét hay quá, hay quá.
Kiều Thế Hào đột nhiên vỗ tay.
Sư đoàn trưởng sư đoàn bảy thuộc căn cứ vịnh Lam Nguyệt tên là Yến Trường Thủy, tạng người lưng hùm vai gấu. Cặp mắt sáng ngời có thần, dường như có thể nhìn thấu tim gan người khác. Vừa thấy một người như vậy, Diệp Phàm trong lòng gật đầu, cảm thấy Yến Trường Thủy là một nhân vật không bình thường.
- Kiều đại sư trưởng có thời gian đến cái xó này của tôi chơi cơ à, khách quý khách quý.
Vừa thấy Kiều Thế Hào, sư trưởng Yến cười ha hả, với bàn tay to sải bước đến.
- Haha, tôi nói này anh Yến, anh gọi đây là xó thì chỗ tôi chẳng phải thành bãi hoang hay sao? Thương Hải ấy à, so với Thủy Châu còn là một thành phố náo nhiệt hơn.
Kiều Thế Hào cười nói, niềm nở ôm sư trưởng Yến, không giả dối gì, xem ra tình cảm thật sự rất sâu sắc.
- Đến đây, Trường Thủy, tôi giới thiệu với anh một chút. Em rể Diệp Phàm của tôi.
Chỉ vào Diệp Phàm, Kiều Thế Hào nhiệt tình giới thiệu.
- Nếu là em rể anh, chắc chắn tôi lớn tuổi hơn, là cậu em của tôi rồi.
Yến Trường Thủy cười sang sảng, đưa tay ra bắt tay.
Tuy nhiên vẫn có thể thấy được một tia kinh ngạc lóe ra từ khóe mắt Yến Trường Thủy. Nghe nói Kiều gia có hai anh em trai, em rể của Kiều Thế Hào chẳng phải là con rể của Kiều Viễn Sơn, Uỷ viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương sao.
- Xin chào sư trưởng Yến.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đưa tay ra bắt tay Yến Trường Thủy. Kiều Thế Hào biết, Diệp Phàm rất kiêu ngạo, không muốn tùy tiện xưng huynh gọi đệ với người khác. Cho nên gọi thẳng tên chứ không gọi anh em gì cả, sau khi Yến Trường Thủy hơi ngạc nhiên thì cũng bình thường trở lại.
- Ông anh, người em rể này của tôi anh đừng tưởng nhìn trẻ vậy, năm nay chưa đến 30 cậu ấy đã Bí thư thành ủy thành phố Hải Đông rồi đấy.
Kiều Thế Hào không ngờ lại có vẻ tự đắc, cười nói.
- Thật đáng nể, thất sự rất giỏi. Xem ra Diệp Phàm hẳn là đại quan trẻ tuổi nhất nước ta rồi.
Yến Trường Thủy cười nói, trong lòng cũng có phần khiếp sợ. Sau đó có phần nhiệt tình hơn, giao tiếp với người trẻ tuổi như vậy, chắc chắn không thiệt thòi.
Mấy người vào quân doanh, bên ngoài phòng làm việc của Yến Trường Thủy cũng có một phòng tiếp khách nhỏ, mấy người liền ngồi xuống đó.
- Pha bình trà ngon nhất cho tôi.
Sư đoàn trưởng Yến trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nói.
Sau khi ba người hàn huyên một hồi, Kiều Thế Hào nói vào chủ đề chính:
- Ông anh, lần này đến có một việc nhỏ muốn nhờ anh.
- Khách sáo làm gì, giữa chúng ta mà còn phải khách sáo vậy sao?
Sư đoàn trưởng Yến nói, có chút không hài lòng.
- Là như này, Hải Đông gần đây…
Kiều Thế Hào lẩm bẩm kể chuyện của Cao Tiềm.
- Tô gia, thực lực hùng hậu lắm đấy người anh em ạ.
Sư trưởng Yến nhíu mày nói.
- Biết là hùng hậu, cho nên mới tìm người anh em nhờ giúp đỡ.
Kiều Thế Hào nói.
- Tin tức chuẩn xác không?
Sư đoàn trưởng Yến nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tuyệt đối chuẩn xác, người của tôi đảm bảo Cao Tiềm ở trong doanh trại đoàn số hai.
Diệp Phàm nói.
- Các anh có truy nã Cao Tiềm không?
Sư đoàn trưởng Yến hỏi.