Quan Thuật

Chương 1736: Tứ đại mỹ nhân tề tựu tại huyện Đào Mộc

Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, anh không được đi đâu hết. Cứ ở nhà nhận điều tra của tổ chức đi. Còn chuyện khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên, đó là quyền của anh. Không cần nói Trung ương, anh có khiếu nại đến Liên hợp quốc cũng được. Xin mời đồng chí Lưu Nhất Tiêu về trước, chúng tôi còn bàn vấn đề khác.

Diệp Phàm nghiêm khắc phê bình Lưu Nhất Tiêu.

- Lưu Nhất Tiêu tôi sẽ về, ở đây, là thiên hạ của Đảng, không phải thiên hạ của cá nhân ai đó. Tôi mỏi mắt mong chờ.
.

Nghĩ lại một chút, bèn gọi lên cho ký giả tỉnh Lan Điền Trúc, cười nói:

- Em Lan à, dạo này sống dễ chịu chứ?

- Đương nhiên là dễ chịu, có sông có núi, còn có món quê, rất có tư vị.

Lan Điền Trúc cười khúc khích nói, dường như, có chút hưng phấn. Hơn nữa, trong điện thoại còn có chút ầm ĩ, dường như đang ở chỗ đông người vậy.

- Món ăn thôn quê, hiện tại?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc.

- Đương nhiên, ở trên núi. Một mái nhà tranh, ngoài kia có một nồi, là món sơn dã do một lão nông làm cho, quá chính hiệu. So với khách sạn năm sao còn thuần khiết hơn.

Lan Điền Trúc cười khúc khích, hình như trong miệng còn đang nhai miếng thịt.

- Giờ em đang ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

Lan Điền Trúc cười.

- Không thể nào, chẳng lẽ Lan đại tiểu thư đồng ý đến xó xỉnh nghèo nàn Hải Đông sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Nói với anh anh cũng không tin, nói cho anh biết, còn có mấy đại mỹ nhân ở cùng với em đây này.

Lan Điền Trúc hừ nói.

- Đừng nói là Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu đều đến cả nhé!

Diệp Phàm cảm thấy giọng mình hơi run. Vì, hắn nghĩ đến chuyện mấy năm trước khi ở Ngư Dương, Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu cũng từng đến đủ.

- Hihihi...

Lan Điền Trúc cười như điên trả lời.

- Ai da, tứ đại mỹ nhân tới đủ. Diệp mỗ không kịp đón tiếp từ xa. Nếu không như vậy đi, chúng ta đi xuống xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc dạo một chuyến, sau đó anh mời mọi người đi ăn món nổi tiếng nhất Hải Đông bọn anh, món "lão công bảo".

- Họ Diệp kia, anh muốn kiếm lợi từ em đúng không?

Lan Điền Trúc tức giận hừ nói.

- Chiếm lợi à, không hề! "Lão công bảo" đúng là đặc sản nổi tiếng ở đây mà.

Hơn nữa, "lão công bảo" chính công nhất à, phải xếp hàng mới được ăn đấy. Người ta là cửa tiệm lâu đời, người ăn đông lắm. Nghe nói, nước lèo của món "lão công bảo" chế biến phức tạp lắm.

Diệp Phàm cười nói.

- Đùa với anh thôi, em đương nhiên biết món lão công bảo rồi. Nhưng mà, anh nói đưa chúng em đi huyện Đào Mộc, có phải là đi xuống nông thôn không đấy?

Lan Điền Trúc cười nói.

- Không phải, lúc nãy Chủ tịch huyện Đào Mộc đồng chí Vương Long Đông gọi điện lên báo cáo. Nói là ở xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc phát hiện một xác khô không hề mục rửa. Được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, nghe người ta nói là mấy trăm năm rồi. Cho nên, anh xuống đó xem thử. Cái này, có lẽ xác khô đó cũng có giá trị nghiên cứu lớn. Các chuyên gia của thành phố đều được anh gọi đến cả rồi.

Diệp Phàm nói, biết Lan Điền Trúc chắc chắn sẽ động lòng.

Quả nhiên, Lan Điền Trúc kêu lên:

- Thật hay giả vậy?

- Cực kỳ chính xác, anh là người trực tiếp nắm tin tức mà. Thứ nhất nói với em, đi hay không là quyền của em. Đương nhiên, nếu như đi thì anh có thể cho địa chỉ. Haizz, nếu có Tống Trinh Dao của đài truyền hình tỉnh đi cùng em thì tốt quá.

Diệp Phàm cố ý thở dài.

- Cuối cùng thì em hiểu rồi, anh đã sớm đào sẵn hố. Gì mà mời chúng em đi dạo xã Bảo Kiếm chứ, còn ăn "lão công bảo" nữa, chẳng phải muốn đài truyền hình và báo tỉnh miễn phí cho Hải Đông các anh sao. Anh tính toán hay lắm họ Diệp kia.

Lan Điền Trúc đâu có dễ bị lừa như thế.

- Không đi thì thôi, anh cúp máy đây, người bên kia đang gọi điện báo cáo tình hình.

Diệp Phàm nói, hắn đánh cuộc Lan Điền Trúc không thể không đến

- Họ Diệp, anh chuẩn bị cho tốt. Không thể để cho người khác cướp đầu đề đấy, trước khi em tới phải giữ bí mật.

Giọng Lan Điền Trúc có chút dồn dập.

- Vậy được rồi, đợi các em cùng đến nhé!

Diệp lão đại vô cùng không cam lòng gác máy, cuối cùng nói bốn từ cuối cùng:

- Trang điểm đi nhé!

Hai tiếng sau, đoàn người của Diệp Phàm đã đến xã Bảo Kiếm. Kỳ thực thì không cần đến hai tiếng, chỉ là bên Vương Long Đông đã sớm sắp xếp hết rồi, căn bản không sợ thây khô sẽ bị phá hỏng. Vương Long Đông người ta sớm đã cho cảnh sát hình sự bao vây kín. Chỉ có điều tin tức không bị phong bế, càng lúc càng được lan truyền.

Còn Diệp lão đại lại muốn kéo dài thời gian, chính là để tạo hiệu quả vang dội. Cũng muốn là nền cho sự xuất hiện của đại sư Trương Đạo Lâm.

Khi Diệp Phàm đến, thấy quanh núi đã đầy người đứng. Chủ tịch xã Lưu đem các nhân viên công tác của xã Bảo Kiếm đến phối hợp với bên công an duy trì trậ tự. Bên ngoài còn có tuyến cảnh giới, mấy cảnh sát có vũ trang vẻ mặt nghiêm túc đứng đó.

Đi vào bên trong, Diệp Phàm nhìn lướt qua, lập tức, mặt trầm xuống.

- Các đồng chí đài truyền hình thành phố đến chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Chưa thấy ạ, tôi đã sắp xếp cho các đồng chí phòng Phát thanh và Truyền hình huyện tới trước. Tuy nhiên, sợ phá hủy hiện trường, chúng chưa dám động vào. Cho nên, tạm thời chỉ ghi hình bên ngoài thôi.

Vương Long Đông đáp.

- Có cần tôi thúc giục Cục trưởng Nhâm không?

Vu Hữu Hòa hỏi.

- Không cần, bọn họ không muốn quay thì thôi.

Diệp Phàm hừ nói, biết đám Lan Điền Trúc đang trên đường đến. Các cô ấy vốn đi ghi hình đập nước Hổ Tử của Hồng huyện. Vận khí hôm nay không tệ, chọn ngày tốt lắm.

Quả nhiên, lại đợi thêm nửa tiếng nữa, đám Lan Điền Trúc đã đến.

Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, tứ đại mỹ nhân quả nhiên toàn bộ đến đông đủ. Vừa đến hiện trường, Tống Trinh Dao cũng không chào hỏi Diệp Phàm, trực tiếp sắp xếp người bắt đầu ghi hình. Tống Trinh Dao làm viêc vô cùng chuyên nghiệp. Còn Lan Điền Trúc cũng vội vàng đến chỗ các chuyên gia phỏng vấn, hỏi thăm tình hình.

Lợi dụng lúc ghi hình rỗi rãi, Diệp lão đại thấy Tống Trinh Dao đứng dưới một tàng cây vắng vẻ nghỉ ngơi Vì thế, vội tiến sát đến bên Tống Trinh Dao, nhỏ giọng hỏi:

- Dạo này em thế nào?

- Liên qua gì đến anh?

Tống Trinh Dao tức giận, không quay đầu lại, hừ nói.

- Haha, quan tâm đến em thôi.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Miễn, tôi không chịu nỗi sự quan tâm của Chủ tịch thành phố Diệp. Tôi sợ trên Bắc Kinh biết thì sao? Một người con gái như tôi không gánh nổi đâu.

Tống Trinh Dao châm chọc khiêu khích.

- Trinh Dao, anh biết. Anh xin lỗi. Nhưng, chuyện hôm nay nhờ em một chút.

Diệp Phàm nói.

- Hihihi...

Tống Trinh Dao che miệng mỉm cười, cười đủ rồi hừ giọng nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp nhờ vả một cô gái như tôi à, buồn cười, buồn cười quá!