Quan Thuật
Chương 1524: Kiến giải độc đáo
-Cha tôi phát hiện trên sườn núi có một cái hang, lúc đó do trời mưa sụp xuống mới lộ ra cái động. Sau đó cha tôi lại dụng cuốc đào đào, phát hiện bên trong hình như có một lối đi nhỏ.
đến đây.
Diệp Phàm cười nói.
-Không dễ kiếm, nếu hàng "nguyên đai nguyên kiện" thì chắc là có. Tuy nhiên, Ngưu Mãn nói là cũng không xinh đẹp, thì có cái gì đâu.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Tôi xinh đẹp nhất thôn tôi, ở nhà lãnh đạo xã thích đến nhà ăn cơm. Bọn họ đều muốn sờ vào người tôi, tôi chưa bao giờ cho bọn họ sờ qua.
Lúc này Thúy Nhi nhỏ giọng nói thầm vào tai Diệp Phàm.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười cười, tay mân mê bầu ngực, cảm giác nó cương lên không ít. Trong lòng khá thỏa mãn. Bởi vì lời Thúy Nhi nói khiến người đàn ông cảm thấy cảm giác thỏa mãn.
Nghĩ lại cũng phải, người ta muốn sờ Thúy Nhi không cho, mà với hắn, Thúy Nhi chủ động đưa đến cửa. Lúc này quyền lực dụng vọng của Diệp Phàm khá lớn. mọi quyền lực đều mang đến. Bởi vì, muốn bắt Chủ tịch xã Trương phải có quyền mới được. Nếu không, Thúy Nhi chịu hay không cũng khó nói. Diệp Phàm bộ dạng cũng không phải phong lưu so với Phan An.
Giơ tay ôm Thúy Nhi vào ngực, cảm giác càng thư thái. Tuy nhiên, vật phía dưới của Diệp Phàm cũng lớn lên. Thúy Nhi ngồi trên ngực Diệp Phàm cả người dường như cũng đỏ lên.
-Anh Hà, lão Cổ ngã xuống, vị trí kia anh phải nắm chặt mới được. Nếu không, bị người khác lấy đi rồi thì tiếc, cơ hôi ngàn năm.
Hoàng Cửu Lâm tung đề tài ra, Diệp Phàm biết rằng kỳ thực y nói cho hắn nghe.
Trong giới bạn bè, hôm nay chỉ có Hoàng Cửu Lâm và Hà Nghi Viễn đến. Chứng tỏ trong bốn người họ, Hà Nghi Viễn và Hoàng Cửu Lâm thân thiết nhất. Trong vòng tròn bạn bè còn phân biệt thân sơ. Hôm nay có thể nói là "Cộng đồng đã từng chơi gái", những người này về sau đều là anh em. Tuy nói là kỹ viện không phải chuyên nghiệp, chỉ là nghiệp dư thôi.
-Ôi…lão Hoàng, rất muốn, chỉ có điều quá khó khăn. Ở Bắc Kinh không có người làm lãnh đạo cán bộ như tôi muốn hướng lên một tầng nữa phải thông qua Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Nếu ở tỉnh còn có biện pháp, Ban Tổ chức cán bộ trung ương, nói thật, tôi biết bọn họ, bọn họ không biết tôi. Tình hình của tôi không phải anh cũng không biết. Trước kia đi theo Chủ tịch tỉnh, tuy nhiên hiện tại y đa lui về tuyến hai còn có hi vọng gi?
Hà Nghi Viễn thở dài.
-Anh Hà nói không phải là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm chứ?
Diệp Phàm cười hỏi.
-Ừ, hiện tại y đã lùi về tuyến hai bên Mặt trận Tổ quốc. Cậu nói xem, y có thể giúp đỡ tôi sao? Lão chủ tịch tỉnh hiện tại cũng là, ôi… không nói.
Hà Nghi Viễn nói, xem ra trên mặt còn có chút chua xót.
-Có thể đến Bắc Kinh xây dựng chút quan hệ thôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Chạy đi đâu được, quan hệ thật ra cũng là một môn học. Không biết mỗi người nhà của lãnh đạo ở Bắc Kinh căn bản là che mặt. Mặc dù là anh có mấy chục vạn chưa thể lấy đầy. Có tiền cũng chưa có đất dùng.
Người ta cũng muốn nhận được người nào đó. Thường thường đều là do bạn bè bắc cầu kết giao.
Phải quen biết đến mức độ nhất định, khiến lãnh đạo cảm thấy có thể nhận mới không ngại ra tay.
Bằng không, tặng lễ vật cũng không có cửa. Đời là vậy, muốn nói không lễ lạt mà được đề bạt, truyện nghìn lẻ một đêm thôi. Mà tặng lễ vật cũng không có cửa, muốn nắm cái mũ cũng khó.
Hà Nghi Viễn nói, ý này Diệp Phàm cũng hiểu. Đơn giản là nhờ hắn bắc cầu thôi. Bởi vì quan hệ với nhà họ Kiều Hà Nghi Viễn biết.
-Ừ, nhớ nhiều năm trước, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ. Đến lúc có vị trí Phó phòng, mọi người đều thèm muốn. tôi cũng động lòng, cho nên, mua hai hộp trà xa hoa đi đưa tiền lễ. Anh nói xem, kết quả thế nào, người ta cũng chưa xem qua trà mua bằng nửa năm lương của tôi. Bà xã của lãnh đạo cũng nói họ không uống trà. Con mẹ nó, đây là ý gì chứ?
Sau đó tôi cắn răng mang đến một chai rượu Mao Đài, bà xã y nói lãnh đạo dạ dày không tốt, không uống rượu, bảo tôi cầm về. Sau đó tôi hỏi thăm biết lãnh đạo có họ hàng xa với bạn tôi.
Cho nên, nhờ ông nội bà nội đánh mấy gậy cũng không đến, đương nhiên trả ba tháng tiền lương mới đồng ý đưa tôi đến nhà lãnh đạo.
Thường xuyên qua lại quen thuộc, sau đó cùng nhau đánh bài mạt chược. Thua chút tiền cho lãnh đạo, sau đó tôi lại càng mang trà và rượu Mao Đài đến thường hơn.
Lần này lãnh đạo cười ha ha nói:
-Tiểu Hoàng, cậu xem xem, đến là được rồi, còn quà cáp này nọ.
Lãnh đạo khiêm tốn như vậy, tuy nhiên, bà xã y cũng không nương tay, rất tự nhiên đem trà rượu bằng gần hai năm tiền lương vào cái đống thuốc rượu tạp hóa kia.
Lần này cô cũng không nói không uống trà uống rượu không tốt này nọ. Mẹ nó! Không có cách nào, mỗi người đều như vậy, người không tiễn người khác người khác đưa. Đưa không bằng chụp, đương nhiên vị trí chính là của người.
Hoàng Cửu Lâm mắng.
-Ha ha…
Diệp Phàm cùng Hà Nghi Viễn cười. Hà Nghi Viễn nói:
-Lão Hoàng xem ra hiện tại anh không khác gì vị lãnh đạo trước kia của anh.
-Đương nhiên, cái này gọi là một thế hệ truyền một thế hệ. Không làm lãnh đạo thì mắng lãnh đạo không biết điều, tặng lễ vật hơn nữa còn phải thân quen. Hiện tại làm lãnh đạo mới biết được lễ vật cũng không thể loạn nhận.
Nhận là có trách nhiệm pháp luật. Tôi còn muốn tiêu dao vài năm, không có lý do gì muốn ngồi xổm. Tuy nhiên, tôi không tham nhiều, mượn chút lễ vật thôi.
Vừa chuyển tay mua, muốn kiếm chút tiền chơi hoa. Thật ra như chúng ta, chỉ cần không quá tham, ăn uống đều có người trả tiền, xe cũng có nhà nước, nhà ở cũng có nhà nước, chỉ có bà xã là của chính mình.
Cho nên, cũng không cần bao nhiêu tiền.
Vẻ mặt Hoàng Cửu Lâm nghiêm túc trêu chọc, lại làm Hà Nghi Viễn và Diệp Phàm cười một trận không ngừng.
-Lão Hoàng, anh còn thấy khá đủ.
Diệp Phàm cười nói.
đến đây.
Diệp Phàm cười nói.
-Không dễ kiếm, nếu hàng "nguyên đai nguyên kiện" thì chắc là có. Tuy nhiên, Ngưu Mãn nói là cũng không xinh đẹp, thì có cái gì đâu.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Tôi xinh đẹp nhất thôn tôi, ở nhà lãnh đạo xã thích đến nhà ăn cơm. Bọn họ đều muốn sờ vào người tôi, tôi chưa bao giờ cho bọn họ sờ qua.
Lúc này Thúy Nhi nhỏ giọng nói thầm vào tai Diệp Phàm.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười cười, tay mân mê bầu ngực, cảm giác nó cương lên không ít. Trong lòng khá thỏa mãn. Bởi vì lời Thúy Nhi nói khiến người đàn ông cảm thấy cảm giác thỏa mãn.
Nghĩ lại cũng phải, người ta muốn sờ Thúy Nhi không cho, mà với hắn, Thúy Nhi chủ động đưa đến cửa. Lúc này quyền lực dụng vọng của Diệp Phàm khá lớn. mọi quyền lực đều mang đến. Bởi vì, muốn bắt Chủ tịch xã Trương phải có quyền mới được. Nếu không, Thúy Nhi chịu hay không cũng khó nói. Diệp Phàm bộ dạng cũng không phải phong lưu so với Phan An.
Giơ tay ôm Thúy Nhi vào ngực, cảm giác càng thư thái. Tuy nhiên, vật phía dưới của Diệp Phàm cũng lớn lên. Thúy Nhi ngồi trên ngực Diệp Phàm cả người dường như cũng đỏ lên.
-Anh Hà, lão Cổ ngã xuống, vị trí kia anh phải nắm chặt mới được. Nếu không, bị người khác lấy đi rồi thì tiếc, cơ hôi ngàn năm.
Hoàng Cửu Lâm tung đề tài ra, Diệp Phàm biết rằng kỳ thực y nói cho hắn nghe.
Trong giới bạn bè, hôm nay chỉ có Hoàng Cửu Lâm và Hà Nghi Viễn đến. Chứng tỏ trong bốn người họ, Hà Nghi Viễn và Hoàng Cửu Lâm thân thiết nhất. Trong vòng tròn bạn bè còn phân biệt thân sơ. Hôm nay có thể nói là "Cộng đồng đã từng chơi gái", những người này về sau đều là anh em. Tuy nói là kỹ viện không phải chuyên nghiệp, chỉ là nghiệp dư thôi.
-Ôi…lão Hoàng, rất muốn, chỉ có điều quá khó khăn. Ở Bắc Kinh không có người làm lãnh đạo cán bộ như tôi muốn hướng lên một tầng nữa phải thông qua Ban Tổ chức cán bộ trung ương. Nếu ở tỉnh còn có biện pháp, Ban Tổ chức cán bộ trung ương, nói thật, tôi biết bọn họ, bọn họ không biết tôi. Tình hình của tôi không phải anh cũng không biết. Trước kia đi theo Chủ tịch tỉnh, tuy nhiên hiện tại y đa lui về tuyến hai còn có hi vọng gi?
Hà Nghi Viễn thở dài.
-Anh Hà nói không phải là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm chứ?
Diệp Phàm cười hỏi.
-Ừ, hiện tại y đã lùi về tuyến hai bên Mặt trận Tổ quốc. Cậu nói xem, y có thể giúp đỡ tôi sao? Lão chủ tịch tỉnh hiện tại cũng là, ôi… không nói.
Hà Nghi Viễn nói, xem ra trên mặt còn có chút chua xót.
-Có thể đến Bắc Kinh xây dựng chút quan hệ thôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Chạy đi đâu được, quan hệ thật ra cũng là một môn học. Không biết mỗi người nhà của lãnh đạo ở Bắc Kinh căn bản là che mặt. Mặc dù là anh có mấy chục vạn chưa thể lấy đầy. Có tiền cũng chưa có đất dùng.
Người ta cũng muốn nhận được người nào đó. Thường thường đều là do bạn bè bắc cầu kết giao.
Phải quen biết đến mức độ nhất định, khiến lãnh đạo cảm thấy có thể nhận mới không ngại ra tay.
Bằng không, tặng lễ vật cũng không có cửa. Đời là vậy, muốn nói không lễ lạt mà được đề bạt, truyện nghìn lẻ một đêm thôi. Mà tặng lễ vật cũng không có cửa, muốn nắm cái mũ cũng khó.
Hà Nghi Viễn nói, ý này Diệp Phàm cũng hiểu. Đơn giản là nhờ hắn bắc cầu thôi. Bởi vì quan hệ với nhà họ Kiều Hà Nghi Viễn biết.
-Ừ, nhớ nhiều năm trước, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ. Đến lúc có vị trí Phó phòng, mọi người đều thèm muốn. tôi cũng động lòng, cho nên, mua hai hộp trà xa hoa đi đưa tiền lễ. Anh nói xem, kết quả thế nào, người ta cũng chưa xem qua trà mua bằng nửa năm lương của tôi. Bà xã của lãnh đạo cũng nói họ không uống trà. Con mẹ nó, đây là ý gì chứ?
Sau đó tôi cắn răng mang đến một chai rượu Mao Đài, bà xã y nói lãnh đạo dạ dày không tốt, không uống rượu, bảo tôi cầm về. Sau đó tôi hỏi thăm biết lãnh đạo có họ hàng xa với bạn tôi.
Cho nên, nhờ ông nội bà nội đánh mấy gậy cũng không đến, đương nhiên trả ba tháng tiền lương mới đồng ý đưa tôi đến nhà lãnh đạo.
Thường xuyên qua lại quen thuộc, sau đó cùng nhau đánh bài mạt chược. Thua chút tiền cho lãnh đạo, sau đó tôi lại càng mang trà và rượu Mao Đài đến thường hơn.
Lần này lãnh đạo cười ha ha nói:
-Tiểu Hoàng, cậu xem xem, đến là được rồi, còn quà cáp này nọ.
Lãnh đạo khiêm tốn như vậy, tuy nhiên, bà xã y cũng không nương tay, rất tự nhiên đem trà rượu bằng gần hai năm tiền lương vào cái đống thuốc rượu tạp hóa kia.
Lần này cô cũng không nói không uống trà uống rượu không tốt này nọ. Mẹ nó! Không có cách nào, mỗi người đều như vậy, người không tiễn người khác người khác đưa. Đưa không bằng chụp, đương nhiên vị trí chính là của người.
Hoàng Cửu Lâm mắng.
-Ha ha…
Diệp Phàm cùng Hà Nghi Viễn cười. Hà Nghi Viễn nói:
-Lão Hoàng xem ra hiện tại anh không khác gì vị lãnh đạo trước kia của anh.
-Đương nhiên, cái này gọi là một thế hệ truyền một thế hệ. Không làm lãnh đạo thì mắng lãnh đạo không biết điều, tặng lễ vật hơn nữa còn phải thân quen. Hiện tại làm lãnh đạo mới biết được lễ vật cũng không thể loạn nhận.
Nhận là có trách nhiệm pháp luật. Tôi còn muốn tiêu dao vài năm, không có lý do gì muốn ngồi xổm. Tuy nhiên, tôi không tham nhiều, mượn chút lễ vật thôi.
Vừa chuyển tay mua, muốn kiếm chút tiền chơi hoa. Thật ra như chúng ta, chỉ cần không quá tham, ăn uống đều có người trả tiền, xe cũng có nhà nước, nhà ở cũng có nhà nước, chỉ có bà xã là của chính mình.
Cho nên, cũng không cần bao nhiêu tiền.
Vẻ mặt Hoàng Cửu Lâm nghiêm túc trêu chọc, lại làm Hà Nghi Viễn và Diệp Phàm cười một trận không ngừng.
-Lão Hoàng, anh còn thấy khá đủ.
Diệp Phàm cười nói.