Quan Thuật
Chương 1463: Phượng hoàng không lông còn chẳng bằng gà
Đại sư Trí Vân vừa nghe liền cảm thấy rất có lý, vội lấy điện thoại di động ra gọi tiếp. Không lâu sau, mấy hòa thượng cầm những dụng cụ như cuốc xẻng đến. Mọi người đào bới một hồi, cuối cùng đào được người từ trong đất ra. Sau khi dùng thìa sắt cạy miệng ngậm cứng và bón canh gừng nóng, không đến hai phút sau thì tỉnh lại thật.
Gã này mơ hồ bật người dậy, hô lớn:
-Tiếp đi!
Tuy nhiên, gã này phát hiện ánh mắt khác thường của mọi người đều đang nhìn mình mới chính thức tỉnh lại thật sự, vừa nhìn xuống đất thì lập tức hiểu ra. Khuôn mặt đó, trong nháy mắt liền trương lên thành màu gan lợn, một phút trôi qua lại biến thành đỏ như than hồng, lại một phút nữa trôi qua đã biến sắc như quả cà tím.
-Đi!
?
Tôn Xuân vừa tiến lại phía Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi, vừa đưa danh thiếp của mình ra.
-Cảm ơn!
Sau khi nhận danh thiếp, Diệp Phàm cũng đưa một tấm danh thiếp cho Tôn Xuân, nói:
-Đúng vậy. Ở quận chỉ là một khúc sông ô nhiễm, phương án mở rộng chuẩn bị đầu tư đến những năm trăm triệu.
Sau khi qui hoạch lại toàn quận sẽ hình thành các khu du lịch, lịch sử, nhân văn, phong cảnh, buôn bán muốn dung hòa phù hợp hoàn toàn mới với khu mới. Thành ủy Tỉnh ủy đều khá coi trọng việc này. Tỉnh ủy đã cấp xuống một trăm triệu trước kỳ hạn.
Thành phố cũng cấp cho năm mươi triệu, mà chúng tôi cũng đang tích cực xin sự ủng hộ từ Bộ tài chính, thể nào cũng có thể kiếm được một khoản tiền. Hơn nữa tư nhân cũng đầu tư, một khu Hồng Liên mới tinh sẽ khởi động kiến thiết toàn diện.
Chúng tôi cũng hoan nghênh tất cả quý khách đến Hồng Liên đầu tư. Các anh chắc đã nghe nói qua, đã có mấy tập đoàn lớn của Hồng Kông đến đây đầu tư.
Đến quân khu Lĩnh Nam cũng chuẩn bị xây dựng nhà tập thể cho cán bộ quân nhân ở khu Hồng Liên. Đến lúc đó, những công trình lớn như bệnh viện, trường học… đều sẽ khởi công xây dựng ở Hồng Liên.
Anh Tôn Xuân đây là người cầm lái tập đoàn Tôn Thị. Tôi là đại biểu khu Hồng Liên, chân thành mời anh tới khu Hồng Liên thăm quan một chút. Nếu cảm thấy có cơ hội làm ăn, chúng tôi sẽ dành điều kiện đầu tư ưu đãi cho các anh. Hợp tác cùng thắng, đôi bên cùng có lợi là chúng ta chúng ta nhất quán đề xướng thôi!
-Sẽ đến.
Tôn Xuân vẻ mặt nhiệt tình, cười nói.
Không lâu sau, Diệp Tuế Lâm, người đứng đầu Diệp gia cũng đi đến, cùng trao đổi danh thiếp với Diệp Phàm. Trận giao đấu lần này bỗng chốc trở thành đại hội tìm nguồn đầu tư của Diệp Phàm. Diệp Phàm thao thao bất tuyệt ca ngợi phương án qui hoạch mang tính nhân văn của khu sinh thái Hồng Liên của mình…
Lúc này, sau khi Lô Bạch Vân nhận một cuộc điện thoại thì tay run lên, nét mặt lập tức trở nên đau buồn, nói với Diệp Phàm:
-Trong nhà có việc gấp, ta đi trước.
- Có phải không?
Diệp Phàm linh cảm được điều gì đó, chắc là Lô lão gia Lô Tiên Dật không qua khỏi.
- Ông cụ đã ra đi rồi, nhưng là ngậm cười mà đi. Tôi đi đây.
Lô Bạch Vân nghẹn ngào dẫn theo người nhà họ Lô vội vàng đi ra.
-Đáng đời!
Một người thanh niên của Phượng gia nhìn về phía Lô Bạch Vân đã đi xa xa nhổ một bãi nước bọt. Nhưng kỳ thật lập tức dẫn tới ánh mắt trách móc của rất nhiều vị tiền bối. Tên kia rụt đầu co cổ không dám hé răng thêm câu nào, bởi vì bất kính với người chết là hành vi vô cùng không có đạo đức.
Lại xảy ra chuyện lạ, đúng lúc này, Phượng Lăng Không của Phượng gia cũng nhận điện thoại, lập tức kêu lên:
- Ông cụ!
Dáng vẻ vô cùng đau buồn.
-Ông nội làm sao rồi?
Phượng Tin Thu vội hỏi.
- Đi về, đi về!
Phượng Lăng Không hô một tiếng, đi nhanh về. Người nhà Phượng gia nét mặt lập bước đau buồn bước theo.
-Haizz…
Tôn Xuân thở dài, chào Diệp Phàm một tiếng rồi cũng vội vàng bước đi. Mà người đứng đầu nhà Diệp gia cũng tương tự. Toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều mang vẻ mặt nghiêm trang, sa sầm nét mặt lại và giải tán. Tất nhiên Diệp Phàm cũng đi, cũng đi thẳng đến nhà Lô gia.
Tin tức này quả nhiên là thật, nghe nói Lô Tiên Dật là mỉm cười mà đi. Tất cả người nhà Lô gia trong đại viện đều bận rộn, bài trí linh đường... Cũng truyền tới tin tức, ông Phượng Sí Diêu của Phượng gia cũng đã thổ huyết, ôm nỗi hận ra đi.
- Việc gì mà phải khổ như vậy!
Sau khi đi ra khỏi đại viện của Lô gia, Diệp Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác phiền muộn vô cùng. Diệp Phàm cũng thấy được tính cạnh tranh tàn khốc của thương trường, không hề giống những người chỉ có vẻ ngoài là nhìn trang nghiêm như vậy. Xe tang rời khỏi biệt thự, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của các thương nhân. Cảm giác chua xót trong lòng thật sự đã mấy ai thật lòng có được.
Hai ông cụ hai nhà Lô- Phượng qua đời, có lẽ là đại diện cho một thời dĩ vãng đã qua. Nhưng cạnh tranh vẫn luôn tồn tại bất cứ lúc nào, không thể nào mất đi được. Cạnh tranh hai nhà chắc là còn phải truyền từ đời nọ qua đời kia.
Buổi tối, tâm trạng Diệp Phàm đặc biệt tồi tệ, có lẽ do bị ảnh hưởng của một số nhân tố bên ngoài. Đối với việc ra đi của ông cụ Lô gia - Lô Tiên Dật, trong lòng của Diệp Phàm cũng không dễ chịu gì. Tuy nói Diệp Phàm chỉ mới gặp mặt ông cụ vài lần nhưng thái độ rộng rãi phóng khoáng đối đãi với người đời của ông cụ khiến Diệp Phàm khâm phục vô cùng.
Diệp Phàm lái xe đi đến căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Chiếc xe này là xe díp quân đội, là xe đặc chế của Báo Săn. Dù sao đi lại cũng vẫn thông suốt, bởi vì vừa nhìn thấy biển số xe thì thiếu tá vệ binh cũng không kiểm tra nữa, hơn thế còn phải cúi đầu chào, gọi là thủ trưởng. Phải biết rằng, không ai dám giả mạo đi vào vịnh Lam Nguyệt, việc đó so với việc tự tìm đến cái chết cũng không khác biệt gì lắm.
Diệp Phàm có tòa biệt thự nhỏ trong căn cứ của Báo Săn ở vịnh Lam Nguyệt. Khi xe vừa đỗ xuống, Trương Cường và Tề Thiên đã đến nơi.
-Chuyện sơn trang Đào Nguyên điều tra được đến đâu rồi, đã lâu như vậy rồi mà đến một chút động tĩnh đều không có sao?
Diệp Phàm nhíu mày lại, hỏi. Tề Thiên sớm đã chạy đến quầy rượu mở ra ba bình Brandy bưng tới.
Gã này mơ hồ bật người dậy, hô lớn:
-Tiếp đi!
Tuy nhiên, gã này phát hiện ánh mắt khác thường của mọi người đều đang nhìn mình mới chính thức tỉnh lại thật sự, vừa nhìn xuống đất thì lập tức hiểu ra. Khuôn mặt đó, trong nháy mắt liền trương lên thành màu gan lợn, một phút trôi qua lại biến thành đỏ như than hồng, lại một phút nữa trôi qua đã biến sắc như quả cà tím.
-Đi!
?
Tôn Xuân vừa tiến lại phía Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi, vừa đưa danh thiếp của mình ra.
-Cảm ơn!
Sau khi nhận danh thiếp, Diệp Phàm cũng đưa một tấm danh thiếp cho Tôn Xuân, nói:
-Đúng vậy. Ở quận chỉ là một khúc sông ô nhiễm, phương án mở rộng chuẩn bị đầu tư đến những năm trăm triệu.
Sau khi qui hoạch lại toàn quận sẽ hình thành các khu du lịch, lịch sử, nhân văn, phong cảnh, buôn bán muốn dung hòa phù hợp hoàn toàn mới với khu mới. Thành ủy Tỉnh ủy đều khá coi trọng việc này. Tỉnh ủy đã cấp xuống một trăm triệu trước kỳ hạn.
Thành phố cũng cấp cho năm mươi triệu, mà chúng tôi cũng đang tích cực xin sự ủng hộ từ Bộ tài chính, thể nào cũng có thể kiếm được một khoản tiền. Hơn nữa tư nhân cũng đầu tư, một khu Hồng Liên mới tinh sẽ khởi động kiến thiết toàn diện.
Chúng tôi cũng hoan nghênh tất cả quý khách đến Hồng Liên đầu tư. Các anh chắc đã nghe nói qua, đã có mấy tập đoàn lớn của Hồng Kông đến đây đầu tư.
Đến quân khu Lĩnh Nam cũng chuẩn bị xây dựng nhà tập thể cho cán bộ quân nhân ở khu Hồng Liên. Đến lúc đó, những công trình lớn như bệnh viện, trường học… đều sẽ khởi công xây dựng ở Hồng Liên.
Anh Tôn Xuân đây là người cầm lái tập đoàn Tôn Thị. Tôi là đại biểu khu Hồng Liên, chân thành mời anh tới khu Hồng Liên thăm quan một chút. Nếu cảm thấy có cơ hội làm ăn, chúng tôi sẽ dành điều kiện đầu tư ưu đãi cho các anh. Hợp tác cùng thắng, đôi bên cùng có lợi là chúng ta chúng ta nhất quán đề xướng thôi!
-Sẽ đến.
Tôn Xuân vẻ mặt nhiệt tình, cười nói.
Không lâu sau, Diệp Tuế Lâm, người đứng đầu Diệp gia cũng đi đến, cùng trao đổi danh thiếp với Diệp Phàm. Trận giao đấu lần này bỗng chốc trở thành đại hội tìm nguồn đầu tư của Diệp Phàm. Diệp Phàm thao thao bất tuyệt ca ngợi phương án qui hoạch mang tính nhân văn của khu sinh thái Hồng Liên của mình…
Lúc này, sau khi Lô Bạch Vân nhận một cuộc điện thoại thì tay run lên, nét mặt lập tức trở nên đau buồn, nói với Diệp Phàm:
-Trong nhà có việc gấp, ta đi trước.
- Có phải không?
Diệp Phàm linh cảm được điều gì đó, chắc là Lô lão gia Lô Tiên Dật không qua khỏi.
- Ông cụ đã ra đi rồi, nhưng là ngậm cười mà đi. Tôi đi đây.
Lô Bạch Vân nghẹn ngào dẫn theo người nhà họ Lô vội vàng đi ra.
-Đáng đời!
Một người thanh niên của Phượng gia nhìn về phía Lô Bạch Vân đã đi xa xa nhổ một bãi nước bọt. Nhưng kỳ thật lập tức dẫn tới ánh mắt trách móc của rất nhiều vị tiền bối. Tên kia rụt đầu co cổ không dám hé răng thêm câu nào, bởi vì bất kính với người chết là hành vi vô cùng không có đạo đức.
Lại xảy ra chuyện lạ, đúng lúc này, Phượng Lăng Không của Phượng gia cũng nhận điện thoại, lập tức kêu lên:
- Ông cụ!
Dáng vẻ vô cùng đau buồn.
-Ông nội làm sao rồi?
Phượng Tin Thu vội hỏi.
- Đi về, đi về!
Phượng Lăng Không hô một tiếng, đi nhanh về. Người nhà Phượng gia nét mặt lập bước đau buồn bước theo.
-Haizz…
Tôn Xuân thở dài, chào Diệp Phàm một tiếng rồi cũng vội vàng bước đi. Mà người đứng đầu nhà Diệp gia cũng tương tự. Toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều mang vẻ mặt nghiêm trang, sa sầm nét mặt lại và giải tán. Tất nhiên Diệp Phàm cũng đi, cũng đi thẳng đến nhà Lô gia.
Tin tức này quả nhiên là thật, nghe nói Lô Tiên Dật là mỉm cười mà đi. Tất cả người nhà Lô gia trong đại viện đều bận rộn, bài trí linh đường... Cũng truyền tới tin tức, ông Phượng Sí Diêu của Phượng gia cũng đã thổ huyết, ôm nỗi hận ra đi.
- Việc gì mà phải khổ như vậy!
Sau khi đi ra khỏi đại viện của Lô gia, Diệp Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác phiền muộn vô cùng. Diệp Phàm cũng thấy được tính cạnh tranh tàn khốc của thương trường, không hề giống những người chỉ có vẻ ngoài là nhìn trang nghiêm như vậy. Xe tang rời khỏi biệt thự, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài của các thương nhân. Cảm giác chua xót trong lòng thật sự đã mấy ai thật lòng có được.
Hai ông cụ hai nhà Lô- Phượng qua đời, có lẽ là đại diện cho một thời dĩ vãng đã qua. Nhưng cạnh tranh vẫn luôn tồn tại bất cứ lúc nào, không thể nào mất đi được. Cạnh tranh hai nhà chắc là còn phải truyền từ đời nọ qua đời kia.
Buổi tối, tâm trạng Diệp Phàm đặc biệt tồi tệ, có lẽ do bị ảnh hưởng của một số nhân tố bên ngoài. Đối với việc ra đi của ông cụ Lô gia - Lô Tiên Dật, trong lòng của Diệp Phàm cũng không dễ chịu gì. Tuy nói Diệp Phàm chỉ mới gặp mặt ông cụ vài lần nhưng thái độ rộng rãi phóng khoáng đối đãi với người đời của ông cụ khiến Diệp Phàm khâm phục vô cùng.
Diệp Phàm lái xe đi đến căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Chiếc xe này là xe díp quân đội, là xe đặc chế của Báo Săn. Dù sao đi lại cũng vẫn thông suốt, bởi vì vừa nhìn thấy biển số xe thì thiếu tá vệ binh cũng không kiểm tra nữa, hơn thế còn phải cúi đầu chào, gọi là thủ trưởng. Phải biết rằng, không ai dám giả mạo đi vào vịnh Lam Nguyệt, việc đó so với việc tự tìm đến cái chết cũng không khác biệt gì lắm.
Diệp Phàm có tòa biệt thự nhỏ trong căn cứ của Báo Săn ở vịnh Lam Nguyệt. Khi xe vừa đỗ xuống, Trương Cường và Tề Thiên đã đến nơi.
-Chuyện sơn trang Đào Nguyên điều tra được đến đâu rồi, đã lâu như vậy rồi mà đến một chút động tĩnh đều không có sao?
Diệp Phàm nhíu mày lại, hỏi. Tề Thiên sớm đã chạy đến quầy rượu mở ra ba bình Brandy bưng tới.