Quan Thuật

Chương 1449: Xây dựng khu sinh thái Hồng Liên

-Chuyện thăng lên chức Phó phòng tôi thấy chủ nhiệm Mâu phải giúp một tay, nếu như trên bộ còn một vị trí trống chủ nhiệm Mâu không phải cũng nên chuyển lên sao. Tới khi đó thực sự có cơ hội cũng có thể đưa Tử Kỳ qua đây.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

-Tôi sẽ về xem thế nào.

Vụ trưởng Phong cười cười nói.
là ba chữ rất đắt.

-Cây rụng tiền ư? Viện sĩ Mâu tôi không hiểu lắm. Nếu là rác thải rồi thì làm sao mà biến thành cây rụng tiền được?

Diệp Phàm khiêm tốn hỏi.

-Haha, rất đơn giản, chắc chắn là anh cũng có phát hiện gì rồi thì mới quay video tỉ mỉ chi tiết như thế. Tôi thấy anh cũng rất quan tâm đến sông Hồng Liên, chắc là cũng muốn kiến thiết nó thành một đường huyết mạch đa chức năng.

Ý tưởng này tốt lắm, anh xem, khu Thiên Đông, quận Hoành Đô, quận Mã Cảng ba khu vực thuộc khu Hồng Liên này nối liền nhau bao quanh sông Hồng Liên.

Nó tựa như huyết quản của con người, nếu sử dụng mà bị tổn hao thì cơ thể nhất định sẽ bị thương tổn nhưng nếu qui hoạch sông Hồng Liên này có hiệu quả thì nó sẽ mang lại cho sự phát triển của khu Hồng Liên những lợi ích không thể tưởng tượng.

Anh xem xem một loạt các cảnh quan nổi tiếng như: Thất Uyển Tam Phường, Hồng Nham Nhai, Thuyền Chính Học Đường triều Thanh, còn có nhà bảo tàng Thủy Châu, sân thể dục, những nơi này đều mang tính biểu tượng, là cảnh quan thiên nhiên trời ban.

Cùng với những di tích quí giá mang tính văn hóa mà ông cha để lại ở mảnh đất xung quanh sông Hồng Liên. Nội hà thật ra là con sông sinh thái văn hóa kết hợp văn hóa giữa xưa và nay. Nếu tận dụng nó một cách hợp lí thì phế thải sẽ biến thành bảo ngọc. Nói nó là cây rụng tiền cũng không quá.

Viện sĩ Mâu điềm nhiên cười nói.

-Lúc trước tôi cũng có ý tưởng này nhưng sông Hồng Liên là nội hà, nếu như muốn làm nó sinh lợi thì bắt buộc phải khai thông nó với bên ngoài.

Hiện tại tuy nói nó cũng có thể liên thông ra bên ngoài rồi nhưng mặt sông hơi hẹp, nếu mưa to thì có thể sinh họa.

Khai thông và mở rộng tất nhiên là được nhưng đầu tư vào nó giống như bỏ tiền vào cái thùng không đáy. Ngay cả tài chính của khu Hồng Liên chúng tôi, chắc hẳn phải dùng tất cả tiền bạc của 10 năm cộng lại thì cũng không làm cho nó sinh lợi được.

Diệp Phàm thở dài, nghĩ đến hiện trạng nghĩ đến tài chính của Hồng Liên bây giờ mà nhíu cả mày.

-Không phải là không có biện pháp, cái chính là có thể làm được những dự án này không. Tôi nghĩ, Thủy Châu cũng là một thành phố cổ kính, nghe nói ở nước ngoài ví dụ như các nước Đông Nam Á như Singapore kiều bào rất nhiều, chẳng nhẽ họ lại không yêu sông Hồng Liên, tuyệt đối không thể như thế.

Huy động vốn việc này có thể nhờ đến Tỉnh, Bộ, rất nhiều nơi khác miễn là trả lại được, ngoài ra còn có thể khai thác tiềm lực vốn đó từ bản thân mình.

Ví dụ có thể đem sông Hồng Liên ra để làm phương thức đấu thầu phương thức hợp tác với một số các tập đoàn tài chính kinh doanh, thực hiện các dự án du lịch, ví như làm dự án du lịch Châu Giang mới được có nửa năm mà lợi nhuận thu về đã tương đối cao rồi.

Hơn nữa tạo ra một hành lang cảnh quan dài, thì yêu cầu thành phố đó phải phát triển, bệnh viện và trường học là điểm mấu chốt.

Viện sĩ Mâu thao thao bất tuyệt nói, Diệp Phàm tỏ rõ sự khâm phục, hắn nhiệt tình mời viện sĩ Mâu tới Hồng Liên một chuyến, Viện sĩ cũng vui vẻ nhận lời.

-Bí thư Diệp, nói đến việc xử lí rác thải tôi có một ý tưởng.

Vụ trưởng Phong cười nói. Khi nãy Phong Thanh Lục nói chuyện với Ninh Hòa Hòa xong tâm trạng có vẻ rất tốt.

-Xem này, nói tới chuyện không có tiền tôi lại quên mất ông thần tài như ông, có chủ ý gì hay xin Vụ trưởng Phong cứ nói, Diệp tôi đây xin dỏng tai nghe.

Diệp Phàm biết Phong Thanh Lục muốn kiểu có qua có lại mới toại lòng nhau, bản thân là Vụ trưởng vụ kiến thiết tài chính bộ tài chính, tùy ý ứng ra ít tiền cho một dự án là điều không khó.

-Vừa rồi nghe anh nói chuyện với Viện sĩ Mâu, tôi biết xung quanh sông Hồng Liên có rất nhiều cổ tích văn hóa. Có phải là muốn lấy mục đích là bảo tồn những di tích văn hóa cổ để xin Bộ cấp cho ít tiền. Hiện giờ đất nước ngày càng coi trọng việc bảo tồn những di tích cổ như Thuyền Chính Học Đường mà các anh nói. Nếu sông Hồng Liên trở thành một bãi chứa rác thải thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc bảo tồn các di tích cổ. Để bảo vệ những di tích cổ có nên cấp tiền đầu tư không?

Phong Thanh Lục mỉm cười nói.

-Như thế thì tốt rồi, Vụ trưởng Phong tôi sẽ sắp xếp người nghiên cứu điều tra ngay lập tức, sau đó sẽ gửi tài liệu trình lên cấp trên. Việc này có lẽ phải làm phiền đồng chí chuyển giúp hộ.

Diệp Phàm cười nói, thật ra, những chủ ý mà Phong Thanh Lục nói cũng chẳng có gì to tác.

Giống như cái loại giấy báo cáo thường chẳng mang lại được bao nhiêu tiền, nếu như muốn tạo ra tiền thì cái di tích cổ này của anh phải tăng cấp lên bảo tồn cấp quốc gia.

Kiểu dạng như di sản văn hóa thế giới. Cái gọi là di tích cổ Sông Hồng Liên ấy chẳng có gì vang dội. Nhưng Thuyền Chính Học Đường vẫn là một di tích nổi tiếng, chỉ là chưa được khai thác một cách triệt để thôi.

Đương nhiên có sự ra mặt của Phong Thanh Lục thì khác. Đơn giản chỉ là tìm một lí do. Lí do tích cực hay không đều không quan trọng, cái cốt yếu là có người ở Bộ giúp mình được hay không, đây mới là điểm lấy được tiền. Phong Thanh Lục đề xuất ra chủ ý này chắc chắn là y đã nắm chắc được việc sẽ lấy được tiền.

Mai Thiên Kiệt mải mê nói chuyện với Ninh Hòa Hòa, tâm trạng của thằng nhãi này rất thoải mái, tán gẫu rất hăng, xem ra tên nhãi này đã rơi vào lưới tình thật rồi.

Chỉ có Phí Vũ Điệp không biết nói gì, chỉ yên lặng ngồi chăm chú nghe Diệp Phàm nói chuyện với Viện sĩ Mâu. Diệp Phàm đưa mắt phát hiện thấy cô này đang chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng có chút bối rối.