Quan Thuật
Chương 1444: Tên phản bội đáng xấu hổ
Vài ngày ngắn ngủi, Cố Vĩ Hùng phải ra toà án quân sự, tội cố ý hành hung giết người chưa hoàn thành sẽ bị phán vài năm. Cố Vĩ Hùng chắc chỉ đành đi tới nhà giam, hát bài "Lệ song sắt". Những chuyện như thế này, nếu như không đụng phải Diệp Phàm, thông thường mà nói chuyện lớn sẽ hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.,
Cuối cùng,nhiều nhất thì Cố Vĩ Hùng chỉ bị xử cho qua chuyện. Nếu gặp phải thủ trưởng Báo Săn bao che khuyết điểm cho cấp dưới, có lẽ Lô Vĩ còn gặp phiền phức một chút.
Điều đáng buồn là Cố Hùng Vĩ đã gặp phải Diệp Phàm. Đây là điều bất hạnh lớn nhất của gã. Không bắt Cố Vĩ Hùng thì không thể giúp hôn sự của Tạ Tốn tiến hành thuận lợi, cho nên Diệp Phàm chỉ thị Trương Cường hạ độc thủ.
Hôm đó, Chung Ngọc sớm đã cân nhắc thái độ của Phó Chủ tịch tỉnh Cố, sau đó lại nghe nói Cố Vĩ Hùng bị xử vài năm, không đợi bà mối Diệp Phàm phải xuất mã lần nữa, đã bảo Chung Đình Đình gọi Tạ Tốn tới.
Trưởng phòng Chung ám chỉ có thể nói chuyện đính hôn rồi. Sau đó, Diệp Phàm chính thức tới Chung gia, việc này coi như đã quyết định xong. Hơn nữa, lần này Diệp Phàm tới Chung gia, Trưởng phòng Chung đối đãi như với thượng cấp, vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
, hai bọn anh không phải là đã kết nghĩa anh em chứ?
Mai Trường Phong cười nói.
- Ha… ha… Cũng có thể nói như vậy.
Diệp Phàm cười nhạt, đương nhiên không thể lộ chân tướng. Nhìn Mai Thiên Kiệt một cái, nói:
-Tôi có thể hẹn cô nương Hoà Hoà ra, việc của hai đứa, cậu tự mình giải quyết, thế nào? Thành hay bại đều phải xem bản lĩnh của cậu.
-Được, cảm ơn sư phụ.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
-Tối nay thì thôi đi, tối mai tôi tìm cơ hội cho.
Diệp Phàm nói.
-Việc này khiến Bí thư Diệp phải hao tốn công sức rồi.
Mai Trường Phong cười nói.
-Có phiền gì đâu, hơn nữa, Thiên Kiệt lại không phải người ngoài. Trước đây lúc ở huyện Ma Xuyên, Thiên Kiệt thật là cố gắng, huống chi, dạo này Thiên Kiệt thay đổi rất nhiều. Gần đây Văn phòng Tỉnh uỷ có thiếu vị trí Cục phó, nếu Thiên Kiệt muốn làm, tôi có thể đi nói giúp. Đương nhiên, ông cụ Mai gia chỉ cần mở miệng, đừng nói vị trí Cục phó, ngay cả vị trí Cục trưởng cũng không khó khăn gì, phải không?
Diệp Phàm nói.
Đề cao lão Mai gia ở thủ đô một câu, Mai Trường Phong cũng không khiêm nhường, nói:
-Nói cũng phải, nhưng chỉ là vị trí Cục phó mà cần ông cụ Mai gia mở miệng, khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
Việc này vẫn cần phiền Bí thư Diệp một chút. Kỳ thực, mạng lưới quan hệ cũng là một loại tài nguyên, nguồn tài nguyên lớn đương nhiên phải dùng ở những nơi cần thiết.
Bí thư Diệp, tôi không có ý hạ thấp việc này, kỳ thực, thể chế trong nước đều như vậy. Quan lớn đều đi từ các cấp quan nhỏ lên. Không có lúc làm quan nhỏ tạo dựng nền móng vững chắc, lúc làm quan lớn làm sao tạo ra sự huy hoàng cho giang sơn?
-Việc này tôi hiểu.
Diệp Phàm gật đầu. Hai người nhẹ nhàng chạm cốc.
Diệp Phàm đang tìm một thời điểm thích hợp để nhập đề, nói chuyện cũng là một một nghệ thuật. Muốn nhờ người, cần phải có cơ hội để bắt đầu. Đương nhiên, cơ hội này không phải chỉ điện thoại mà là chỉ cơ hội nói chuyện.
(thoại cơ = điện thoại)
Cuối cùng,nhiều nhất thì Cố Vĩ Hùng chỉ bị xử cho qua chuyện. Nếu gặp phải thủ trưởng Báo Săn bao che khuyết điểm cho cấp dưới, có lẽ Lô Vĩ còn gặp phiền phức một chút.
Điều đáng buồn là Cố Hùng Vĩ đã gặp phải Diệp Phàm. Đây là điều bất hạnh lớn nhất của gã. Không bắt Cố Vĩ Hùng thì không thể giúp hôn sự của Tạ Tốn tiến hành thuận lợi, cho nên Diệp Phàm chỉ thị Trương Cường hạ độc thủ.
Hôm đó, Chung Ngọc sớm đã cân nhắc thái độ của Phó Chủ tịch tỉnh Cố, sau đó lại nghe nói Cố Vĩ Hùng bị xử vài năm, không đợi bà mối Diệp Phàm phải xuất mã lần nữa, đã bảo Chung Đình Đình gọi Tạ Tốn tới.
Trưởng phòng Chung ám chỉ có thể nói chuyện đính hôn rồi. Sau đó, Diệp Phàm chính thức tới Chung gia, việc này coi như đã quyết định xong. Hơn nữa, lần này Diệp Phàm tới Chung gia, Trưởng phòng Chung đối đãi như với thượng cấp, vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
, hai bọn anh không phải là đã kết nghĩa anh em chứ?
Mai Trường Phong cười nói.
- Ha… ha… Cũng có thể nói như vậy.
Diệp Phàm cười nhạt, đương nhiên không thể lộ chân tướng. Nhìn Mai Thiên Kiệt một cái, nói:
-Tôi có thể hẹn cô nương Hoà Hoà ra, việc của hai đứa, cậu tự mình giải quyết, thế nào? Thành hay bại đều phải xem bản lĩnh của cậu.
-Được, cảm ơn sư phụ.
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.
-Tối nay thì thôi đi, tối mai tôi tìm cơ hội cho.
Diệp Phàm nói.
-Việc này khiến Bí thư Diệp phải hao tốn công sức rồi.
Mai Trường Phong cười nói.
-Có phiền gì đâu, hơn nữa, Thiên Kiệt lại không phải người ngoài. Trước đây lúc ở huyện Ma Xuyên, Thiên Kiệt thật là cố gắng, huống chi, dạo này Thiên Kiệt thay đổi rất nhiều. Gần đây Văn phòng Tỉnh uỷ có thiếu vị trí Cục phó, nếu Thiên Kiệt muốn làm, tôi có thể đi nói giúp. Đương nhiên, ông cụ Mai gia chỉ cần mở miệng, đừng nói vị trí Cục phó, ngay cả vị trí Cục trưởng cũng không khó khăn gì, phải không?
Diệp Phàm nói.
Đề cao lão Mai gia ở thủ đô một câu, Mai Trường Phong cũng không khiêm nhường, nói:
-Nói cũng phải, nhưng chỉ là vị trí Cục phó mà cần ông cụ Mai gia mở miệng, khác gì giết gà dùng dao mổ trâu.
Việc này vẫn cần phiền Bí thư Diệp một chút. Kỳ thực, mạng lưới quan hệ cũng là một loại tài nguyên, nguồn tài nguyên lớn đương nhiên phải dùng ở những nơi cần thiết.
Bí thư Diệp, tôi không có ý hạ thấp việc này, kỳ thực, thể chế trong nước đều như vậy. Quan lớn đều đi từ các cấp quan nhỏ lên. Không có lúc làm quan nhỏ tạo dựng nền móng vững chắc, lúc làm quan lớn làm sao tạo ra sự huy hoàng cho giang sơn?
-Việc này tôi hiểu.
Diệp Phàm gật đầu. Hai người nhẹ nhàng chạm cốc.
Diệp Phàm đang tìm một thời điểm thích hợp để nhập đề, nói chuyện cũng là một một nghệ thuật. Muốn nhờ người, cần phải có cơ hội để bắt đầu. Đương nhiên, cơ hội này không phải chỉ điện thoại mà là chỉ cơ hội nói chuyện.
(thoại cơ = điện thoại)