Quan Thuật
Chương 1258: Nhà họ Ninh ở thủ đô
Hơn nữa, cậu của cô ấy là Phi Nhất Hằng gần đây rất may mắn, nghe nói có thể không lâu sau sẽ được vào Bộ chính trị, người nhà họ Phi ngồi lên chức cao, vô hình chung nhà họ Ninh cũng được thơm lây.
- Ngồi đi Thiên Kiệt, còn cả cô Ninh nữa.
Diệp Phàm trong lòng có chút thong thả, thản nhiên nói.
- Thiên Kiệt, chúng ta đi, ở đây không thích hợp.
lại hay, muốn giết cứ giết, phải chết thì chết, chết nhanh, ha ha.
Lang Phá Thiên nói ngọn ngành.
- Đang được hưởng phúc mà không biết hưởng thưa đồng chí Lang ạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tướng quân Trấn chắc chắn không đồng ý đúng không?
Thiết Chiêm Hùng cuối cùng cũng cười trên nỗi đau của người khác.
- Đúng là anh nói đúng, anh nói xem, vị trí đặc biệt của tôi nói ra thì người khác sẽ thấy thần bí. Hơn nữa còn rất sợ, rất uy phong, cái gì mà cấm quân, lại còn 180 nghìn quân Nhật cấm quân giáo đầu gì, rồi còn cả lãnh đạo Ngự lâm. Trên thực tế tôi chỉ là anh hùng sau màn ảnh, chẳng có tác dụng gì? Ở nước chúng ta không có mấy người biết đến đại anh hùng này…
Lang Phá Thiên than dài.
- Nói được là được, nói như tôi đay. Rõ ràng là Cục trưởng cục An ninh quốc gia nhưng đều chẳng gặp công việc minh bạch.
- Bình thường đi công tác, ngay giấy chứng nhận là thuộc cục an ninh quốc gia cũng không được lộ ra, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, còn thông thường đều phải che giấu thân phận, là một tiểu thương mà thôi.
- Những cảnh sát hiện nay có ai dám nói anh là tiểu thương không tiền đâu. Trấn tthur trưởng cũng keo kiệt, chỉ cấp cho danh tiểu thương đầu đường.
- Còn như Diệp Phàm kia, thấy không, người ta còn có danh tiếng, mà đi đâu cũng gặp được, đươnh nhien có thể hù dọa người rồi.
- Đương nhiên ngoài thân phận là thuộc Tổ đặc nhiệm A, còn là Phó tổng tham mưu gì đó, Cục trưởng cục cảnh sát….
- Nếu có đưa ra những chứng nhậ kia, thì cũng khiến người khác kinh hoàng rồi.
Trương Hùng lại đánh đến Diệp Phàm nói. Đương nhiên mấy người này nói chơi thôi.
- Cục trưởng Trương, anh xem tôi có khi nào nói về thân phận mình tùy tiện đâu. Có thể anh không biết, ở Ngư Đồng này tôi đã phải chịu đủ tức giận rồi, đứa bé thì đập trứng vào mặt. Công ty quặng Dương Điền quay lại với tôi. Nguồn ở tỉnh tùy tiện xuống vung tay múa chân. Những ngày này, thật là tức nghẹn.
Diệp Phàm than thở.
- Ngồi đi Thiên Kiệt, còn cả cô Ninh nữa.
Diệp Phàm trong lòng có chút thong thả, thản nhiên nói.
- Thiên Kiệt, chúng ta đi, ở đây không thích hợp.
lại hay, muốn giết cứ giết, phải chết thì chết, chết nhanh, ha ha.
Lang Phá Thiên nói ngọn ngành.
- Đang được hưởng phúc mà không biết hưởng thưa đồng chí Lang ạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tướng quân Trấn chắc chắn không đồng ý đúng không?
Thiết Chiêm Hùng cuối cùng cũng cười trên nỗi đau của người khác.
- Đúng là anh nói đúng, anh nói xem, vị trí đặc biệt của tôi nói ra thì người khác sẽ thấy thần bí. Hơn nữa còn rất sợ, rất uy phong, cái gì mà cấm quân, lại còn 180 nghìn quân Nhật cấm quân giáo đầu gì, rồi còn cả lãnh đạo Ngự lâm. Trên thực tế tôi chỉ là anh hùng sau màn ảnh, chẳng có tác dụng gì? Ở nước chúng ta không có mấy người biết đến đại anh hùng này…
Lang Phá Thiên than dài.
- Nói được là được, nói như tôi đay. Rõ ràng là Cục trưởng cục An ninh quốc gia nhưng đều chẳng gặp công việc minh bạch.
- Bình thường đi công tác, ngay giấy chứng nhận là thuộc cục an ninh quốc gia cũng không được lộ ra, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, còn thông thường đều phải che giấu thân phận, là một tiểu thương mà thôi.
- Những cảnh sát hiện nay có ai dám nói anh là tiểu thương không tiền đâu. Trấn tthur trưởng cũng keo kiệt, chỉ cấp cho danh tiểu thương đầu đường.
- Còn như Diệp Phàm kia, thấy không, người ta còn có danh tiếng, mà đi đâu cũng gặp được, đươnh nhien có thể hù dọa người rồi.
- Đương nhiên ngoài thân phận là thuộc Tổ đặc nhiệm A, còn là Phó tổng tham mưu gì đó, Cục trưởng cục cảnh sát….
- Nếu có đưa ra những chứng nhậ kia, thì cũng khiến người khác kinh hoàng rồi.
Trương Hùng lại đánh đến Diệp Phàm nói. Đương nhiên mấy người này nói chơi thôi.
- Cục trưởng Trương, anh xem tôi có khi nào nói về thân phận mình tùy tiện đâu. Có thể anh không biết, ở Ngư Đồng này tôi đã phải chịu đủ tức giận rồi, đứa bé thì đập trứng vào mặt. Công ty quặng Dương Điền quay lại với tôi. Nguồn ở tỉnh tùy tiện xuống vung tay múa chân. Những ngày này, thật là tức nghẹn.
Diệp Phàm than thở.