Quan Thuật
Chương 1165: Cũng không ngoài chuyện trai gái
- Không ngoài chuyện tình cảm nam nữ đổ vỡ, lúc ấy Đỗ Cử Văn không phải nói hắn không phải người nhà họ Đỗ đấy ư. Chẳng lẽ Đỗ Cử Văn là con riêng của Đỗ Trần Đích?
Diệp Phàm cảm giác buồn bực.
- Có khả năng là con riêng. Nhưng cha nuôi của Đỗ Cử Văn tên là Lạc Hồng Trần, mà Lạc Hồng Trần lại là sư phụ của bốn người Vương Hướng, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ của nhà họ Đỗ.
Hình như Lạc Hồng Trần có quan hệ gì đó với mẹ của Đỗ Tử Nguyệt, chắc không phải là Đỗ Cử Văn là con của Lạc Hồng Trần và Quân Thu Dao chứ.
Đỗ Tiếu Trạch bắt người trong nhà nuôi đứa con. Mà dã tâm của Đỗ Cử Văn rất lớn, xem kế hoạch của hắn được thiết kế vô cùng hoàn mỹ.
Giang Hải Bình nhại theo giọng của Lang Phá Thiên khiến Vương Cát muốn bật cười. Tuy nhiên bọn họ không dám cười.
- Một cán bộ ngồi một chỗ thì có thể mang lại ưu đãi gì cho chúng ta chứ, thật đúng là buồn cười.
Vương Cát vui vẻ.
- Thôi vậy, đừng tán chuyện nữa. Chúng ta cứ chấp hành nhiệm vụ đi. Hơn nữa, thân thủ người này cả tôi và cậu tối hôm đó cũng đã từng chứng kiến rồi. Trương Hùng bị tên Đỗ Cử Văn kia đá một cước bay đến bảy tám mét, vậy mà Bí thư Diệp lại dám cùng so tài ngang sức với Đỗ Cử Văn. Hẳn là anh ta cũng có thân thủ lục đẳng, có lẽ đúng là sư đệ của Thủ trưởng Lang.
Đặng Hải Bình nói.
- Phượng cô nương, cô đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế ở gian ngoài, một chân còn ngâm vào chậu nước thuốc.
- Âm thầm nhỉ, anh bị thương cũng không nói cho tôi biết?
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái. Cô cố ý chuyển mình, ngồi xuống cạnh Diệp Phàm.
- Tôi mát xa cho anh.
Kiều Viên Viên cũng thản nhiên quét mắt liếc Phượng Khuynh Thành một cái, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho Diệp Phàm.
Trái lại Phượng Khuynh Thành mặt tự nhiên xám lại, hừ nói:
- Đại tỷ Kiều của chúng ta từ bao giờ lại phải xoa bóp chân cho đàn ông thế này? Khanh khách…
- Xoa bóp chân cho anh Diệp thì tôi sẵn lòng. Hơn nữa có không ít cô gái muốn được xoa bóp chân cho anh Diệp, một số người còn không có được cái phúc này đấy.
Kiều Viên Viên thản nhiên nói, tay cầm chân Diệp Phàm, quỳ xuống đặt trước ngực mình nhẹ nhàng xoa bóp.
Đồng chí Diệp Phàm tất nhiên là phản xạ đầu tiên là muốn rút chân về, tuy nhiên lại bị Kiều Viên Viên trừng mắt lên nhìn nên không dám hành động gì.
- Anh Diệp, tôi cũng xoa bóp cho anh.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên tức giận, cởi bỏ áo khoác, cũng ngồi xổm xuống ôm lấy chân còn lại của Diệp Phàm xoa bóp.
Tuy nhiên Kiều Viên Viên người ta riêng việc xoa bóp đã được huấn luyện ở trường. Còn Phượng Khuynh Thành thì cứ chà xát lung tung, thật ra là cô cầm lấy chân Diệp Phàm xoa bóp cho đỡ tức.
Đối với Diệp Phàm thì phải dùng tới từ miêu tả chuẩn xác nhất là đang ở thế nước sôi lửa bỏng.
Kiều Viên Viên bên này gây khó dễ, Phượng Khuynh Thành bên còn lại cũng bóp nặn, tất nhiên là đau đớn, thằng nhãi này cố nhịn.
Tuy nhiên, không lâu sau, phỏng chừng là Kiều Viên Viên cũng tức giận, bởi vì Diệp Phàm cũng có đáp lại cô, hình như cũng mịt mờ thừa nhận cô là bạn gái hắn. Khi Phượng Khuynh Thành tới thì thằng nhãi này không ngờ còn muốn giẫm chân lên hai thuyền, không dám nói ra quan hệ của hai người.
Cho nên Kiều Viên Viên cũng hận, mát xa chân thì trở thành bóp chân. Kiều Viên Viên còn có thêm bản lĩnh tứ đẳng, tay cô ra lực rất mạnh khiến Diệp Phàm ra sức vận lực che chở cho cái chân của mình, tuy nhiên vẫn đau đến mức muốn kêu toáng lên.
Thằng nhãi này thật sự không nén nổi liền hô lớn:
- Hai người có ý định làm gì đây? Rốt cục là xoa bóp chân hay là gây sức ép cho tôi.
Đi cả đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.
- Cô em Phượng à, còn chưa đi ư, tôi còn phải ở lại giúp đỡ anh Diệp vài ngày. Mỗi tối tôi đều cùng ngồi với anh ấy, cô nhìn thấy không, giường bệnh kia đều là giường đôi.
Trên mặt Kiều Viên Viên hơi ửng hồng, ngay cả những lời đó cô cũng dám nói ra.
- Không thể nào…
Diệp Phàm vội vàng giải thích, tuy nhiên, nửa câu sau bị Kiều Viên Viên trừng mắt nhìn nên không thốt nên lời.
Phượng Khuynh Thành đương nhiên không ngốc, vừa nghe thấy đã hiểu ngay, cười khanh khách nói:
- Đại tỷ Kiều à, nếu chị đã ở lại mấy tối rồi, thì hình như không còn giữ được mình nữa rồi? Chuyện này nói lên điều gì, nói lên rằng chị không có sự hấp dẫn, chung giường chung gối mà vừa ráp xong đã rời rồi, chuyện đó cũng quá có sức thuyết phục. Tối nay để tôi hầu hạ anh Diệp xem thế nào nhé.
Phượng Khuynh Thành hơi bị kích động nên nói mạnh, cái gì cũng nói được. Cô nói xong mới nhớ tới lời này giống như thời điểm đó, nhất thời xấu hổ đến nỗi đỏ mặt lên.
- Được, cô có bản lĩnh thì bây giờ dâng mình cho tôi xem.
Kiều Viên Viên chu miệng nói.
- Chị làm mẫu trước cho tôi xem đi, tôi muốn học tập chị.
Phượng Khuynh Thành phán pháo. Hai cô nàng mặt nóng bừng, tức giận đến nỗi những gì bình thường xấu hổ không dám nói thì giờ phun ra hết. Diệp Phàm tất nhiên là đầu lớn như trâu.
- Các cô có biết Tư lệnh Trịnh Khải Việt quân khu Lam Kinh không?
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác.
- Biết ư, Luyện Luyện nhà họ là bạn tốt của tôi.
Kiều Viên Viên có vẻ hơi đắc ý, nhìn Phượng Khuynh Thành mà nói.Trần Luyện Luyện chính là con gái Tư lệnh Trần.
- Khanh khách, Trần Luyện Luyện còn là bạn cùng lớp đại học ở đại học Yến Kinh với tôi, còn ở cùng phòng ký túc xá, tôi giường tầng trên, cô ấy tầng dưới.
Phượng Khuynh Thành liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, mỉm cười.
- Vậy là tốt rồi, tôi đang muốn tìm Tư lệnh Trần, chúng ta đi thăm dò xem thế nào?
Diệp Phàm cười nói, hắn cứ nói sang chuyện khác, hơn nữa, nếu hai cô gái này đều có quan hệ không tồi với Trần Luyện Luyện thì có lẽ Tư lệnh Trần cũng có biết họ.
Cho nên để hoàn thành lời hứa với Mai Phán Nhi, có thể dựa thế thì vì sao không dựa. Diệp Phàm tính toán trong bụng.
Y tá đẩy xe lăn tới. Không ngờ Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành đều giơ tay đẩy đồng thời, hai người giằng co chiếc xe lăn. Hai đội viên Tổ đặc nhiệm A đứng một bên lập tức trợn tròn mắt.
Diệp Phàm cảm giác buồn bực.
- Có khả năng là con riêng. Nhưng cha nuôi của Đỗ Cử Văn tên là Lạc Hồng Trần, mà Lạc Hồng Trần lại là sư phụ của bốn người Vương Hướng, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ của nhà họ Đỗ.
Hình như Lạc Hồng Trần có quan hệ gì đó với mẹ của Đỗ Tử Nguyệt, chắc không phải là Đỗ Cử Văn là con của Lạc Hồng Trần và Quân Thu Dao chứ.
Đỗ Tiếu Trạch bắt người trong nhà nuôi đứa con. Mà dã tâm của Đỗ Cử Văn rất lớn, xem kế hoạch của hắn được thiết kế vô cùng hoàn mỹ.
Giang Hải Bình nhại theo giọng của Lang Phá Thiên khiến Vương Cát muốn bật cười. Tuy nhiên bọn họ không dám cười.
- Một cán bộ ngồi một chỗ thì có thể mang lại ưu đãi gì cho chúng ta chứ, thật đúng là buồn cười.
Vương Cát vui vẻ.
- Thôi vậy, đừng tán chuyện nữa. Chúng ta cứ chấp hành nhiệm vụ đi. Hơn nữa, thân thủ người này cả tôi và cậu tối hôm đó cũng đã từng chứng kiến rồi. Trương Hùng bị tên Đỗ Cử Văn kia đá một cước bay đến bảy tám mét, vậy mà Bí thư Diệp lại dám cùng so tài ngang sức với Đỗ Cử Văn. Hẳn là anh ta cũng có thân thủ lục đẳng, có lẽ đúng là sư đệ của Thủ trưởng Lang.
Đặng Hải Bình nói.
- Phượng cô nương, cô đã đến đây rồi thì ngồi xuống đi.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế ở gian ngoài, một chân còn ngâm vào chậu nước thuốc.
- Âm thầm nhỉ, anh bị thương cũng không nói cho tôi biết?
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên một cái. Cô cố ý chuyển mình, ngồi xuống cạnh Diệp Phàm.
- Tôi mát xa cho anh.
Kiều Viên Viên cũng thản nhiên quét mắt liếc Phượng Khuynh Thành một cái, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho Diệp Phàm.
Trái lại Phượng Khuynh Thành mặt tự nhiên xám lại, hừ nói:
- Đại tỷ Kiều của chúng ta từ bao giờ lại phải xoa bóp chân cho đàn ông thế này? Khanh khách…
- Xoa bóp chân cho anh Diệp thì tôi sẵn lòng. Hơn nữa có không ít cô gái muốn được xoa bóp chân cho anh Diệp, một số người còn không có được cái phúc này đấy.
Kiều Viên Viên thản nhiên nói, tay cầm chân Diệp Phàm, quỳ xuống đặt trước ngực mình nhẹ nhàng xoa bóp.
Đồng chí Diệp Phàm tất nhiên là phản xạ đầu tiên là muốn rút chân về, tuy nhiên lại bị Kiều Viên Viên trừng mắt lên nhìn nên không dám hành động gì.
- Anh Diệp, tôi cũng xoa bóp cho anh.
Phượng Khuynh Thành đột nhiên tức giận, cởi bỏ áo khoác, cũng ngồi xổm xuống ôm lấy chân còn lại của Diệp Phàm xoa bóp.
Tuy nhiên Kiều Viên Viên người ta riêng việc xoa bóp đã được huấn luyện ở trường. Còn Phượng Khuynh Thành thì cứ chà xát lung tung, thật ra là cô cầm lấy chân Diệp Phàm xoa bóp cho đỡ tức.
Đối với Diệp Phàm thì phải dùng tới từ miêu tả chuẩn xác nhất là đang ở thế nước sôi lửa bỏng.
Kiều Viên Viên bên này gây khó dễ, Phượng Khuynh Thành bên còn lại cũng bóp nặn, tất nhiên là đau đớn, thằng nhãi này cố nhịn.
Tuy nhiên, không lâu sau, phỏng chừng là Kiều Viên Viên cũng tức giận, bởi vì Diệp Phàm cũng có đáp lại cô, hình như cũng mịt mờ thừa nhận cô là bạn gái hắn. Khi Phượng Khuynh Thành tới thì thằng nhãi này không ngờ còn muốn giẫm chân lên hai thuyền, không dám nói ra quan hệ của hai người.
Cho nên Kiều Viên Viên cũng hận, mát xa chân thì trở thành bóp chân. Kiều Viên Viên còn có thêm bản lĩnh tứ đẳng, tay cô ra lực rất mạnh khiến Diệp Phàm ra sức vận lực che chở cho cái chân của mình, tuy nhiên vẫn đau đến mức muốn kêu toáng lên.
Thằng nhãi này thật sự không nén nổi liền hô lớn:
- Hai người có ý định làm gì đây? Rốt cục là xoa bóp chân hay là gây sức ép cho tôi.
Đi cả đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút.
- Cô em Phượng à, còn chưa đi ư, tôi còn phải ở lại giúp đỡ anh Diệp vài ngày. Mỗi tối tôi đều cùng ngồi với anh ấy, cô nhìn thấy không, giường bệnh kia đều là giường đôi.
Trên mặt Kiều Viên Viên hơi ửng hồng, ngay cả những lời đó cô cũng dám nói ra.
- Không thể nào…
Diệp Phàm vội vàng giải thích, tuy nhiên, nửa câu sau bị Kiều Viên Viên trừng mắt nhìn nên không thốt nên lời.
Phượng Khuynh Thành đương nhiên không ngốc, vừa nghe thấy đã hiểu ngay, cười khanh khách nói:
- Đại tỷ Kiều à, nếu chị đã ở lại mấy tối rồi, thì hình như không còn giữ được mình nữa rồi? Chuyện này nói lên điều gì, nói lên rằng chị không có sự hấp dẫn, chung giường chung gối mà vừa ráp xong đã rời rồi, chuyện đó cũng quá có sức thuyết phục. Tối nay để tôi hầu hạ anh Diệp xem thế nào nhé.
Phượng Khuynh Thành hơi bị kích động nên nói mạnh, cái gì cũng nói được. Cô nói xong mới nhớ tới lời này giống như thời điểm đó, nhất thời xấu hổ đến nỗi đỏ mặt lên.
- Được, cô có bản lĩnh thì bây giờ dâng mình cho tôi xem.
Kiều Viên Viên chu miệng nói.
- Chị làm mẫu trước cho tôi xem đi, tôi muốn học tập chị.
Phượng Khuynh Thành phán pháo. Hai cô nàng mặt nóng bừng, tức giận đến nỗi những gì bình thường xấu hổ không dám nói thì giờ phun ra hết. Diệp Phàm tất nhiên là đầu lớn như trâu.
- Các cô có biết Tư lệnh Trịnh Khải Việt quân khu Lam Kinh không?
Diệp Phàm vội vàng nói sang chuyện khác.
- Biết ư, Luyện Luyện nhà họ là bạn tốt của tôi.
Kiều Viên Viên có vẻ hơi đắc ý, nhìn Phượng Khuynh Thành mà nói.Trần Luyện Luyện chính là con gái Tư lệnh Trần.
- Khanh khách, Trần Luyện Luyện còn là bạn cùng lớp đại học ở đại học Yến Kinh với tôi, còn ở cùng phòng ký túc xá, tôi giường tầng trên, cô ấy tầng dưới.
Phượng Khuynh Thành liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, mỉm cười.
- Vậy là tốt rồi, tôi đang muốn tìm Tư lệnh Trần, chúng ta đi thăm dò xem thế nào?
Diệp Phàm cười nói, hắn cứ nói sang chuyện khác, hơn nữa, nếu hai cô gái này đều có quan hệ không tồi với Trần Luyện Luyện thì có lẽ Tư lệnh Trần cũng có biết họ.
Cho nên để hoàn thành lời hứa với Mai Phán Nhi, có thể dựa thế thì vì sao không dựa. Diệp Phàm tính toán trong bụng.
Y tá đẩy xe lăn tới. Không ngờ Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành đều giơ tay đẩy đồng thời, hai người giằng co chiếc xe lăn. Hai đội viên Tổ đặc nhiệm A đứng một bên lập tức trợn tròn mắt.