Quan Thuật
Chương 1163: Thủ trưởng số 1 truyền đạt mệnh lệnh
Lại nhìn Trần Khiếu Thiên, thở dài nói:
- Ông cũng trung thành hiếm có!
Cũng băng bó cho Trần Khiếu Thiên.
Chung A Cô cầm lấy hai hòn đạn sắt sáng chói, ngơ ngác nhìn Phí Thanh Sơn, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Phong cũng ngừng tay nhìn Phí Thanh Sơn không dám ra tay.
Bởi vì, Chung A Cô cũng chưa có động tác, người này chắc chắn là cao thủ cùng thế hệ với Chung A Cô. Có vẻ Chung A Cô khá sợ người này.
- Không được bắn!
Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải đột nhiên mở to hai mắt quát lớn:
- Tới kịp lúc lắm, thằng nhóc này có phúc lớn, người này là ai?
- Hình như nghe hắn gọi là bác cả.
Cố Toàn nói.
Thấy không, Chung A Cô hình như có chút sợ người này, cầm hai hòn đạn làm đạn chơi
Trấn Đông Hải giật mình.
- Nhìn người này từ trên mái đi xuống, khả năng… Có khả năng là cao thủ cửau đẳng siêu hạng nhất. Không thể tưởng tượng được ông ta thân thiết như thế với Diệp Phàm, thằng nhóc này, giấu đủ kín. Hẳn là ở phật Samoa bên Thái Lan kia chính là vị cao nhân này. Cậy cột trống trời của Trung Quốc chúng ta.
Lý Khiếu Phong hai mắt vẫn nhắm, vẻ mặt tôn thời, cực kỳ giống dáng vẻ của một người hâm mộ.
- Nhìn gì, cút đi.
Phí Thanh Sơn nhìn Đỗ Cử Văn hừ nói, nâng chân đá một cái, thình thịch một tiếng. Đỗ Cử Văn bay xa mấy mét xương cốt chắc chắn bị chặt đứt mấy cái.
- Còn cả cậu nữa.
Phí Thanh Sơn lại giơ chân đá Đỗ Tử Nguyệt ra ngoài. Cuối cùng, cũng không khác gì Đỗ Cử Văn.
- Nổ chết ông.
Đỗ Tử Nguyệt định ấn nút màu đỏ, lắc lắc cái điều khiển.
- Đồ trẻ con không biết gì, có tác dụng sao?
Phí Thanh Sơn có chút tiếc nuối lắc lắc đầu tiếng nổ kia tất nhiên là không vang lên.
- Ông… ông muốn làm gì?
Đỗ Tử Nguyệt thì thào.
- Nói cậu không biết gì đúng là không biết gì, Chung A Cô chẳng lẽ sẵn sàng chết sao? Đã bị người ta chuyển đi trước rồi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Thiên Ưng, ông muốn quản cả việc này sao?
Chung A Cô vẻ mặt khó coi, nhìn chằm chằm Phí Thanh Sơn, bởi vì Phí Thanh Sơn có biệt hiệu là Thiên Ưng.
- Ông đánh cháu tôi, bảo tôi không cần lo có phải không? Mẹ nó, đến đây đi, chúng là làm mấy chiêu, đã vài chục năm nay, tôi xem ông có tiến bộ không?
Phí Thanh Sơn nhìn Chung A Cô.
- Ôi… thôi vậy, tôi đánh không lại ông. Việc nhà họ Đỗ tôi mặc kệ, hi vọng ông có thể hạ thủ lưu tình, chừa cho nhà họ Đỗ chút huyết thống.
Chung A Cô thở dài, thu đạn sắt lại. Nhìn tư thế Phi Thanh Sơn từ trên mái biệt thự xuống, biết mình không bằng Phi Thanh Sơn, nếu lao vào chỉ có thể là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Diệp Phàm, cháu nói làm sao bây giờ?
Phí Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phàm cũng đã tỉnh lại, chỉ có điều không có khí lực, trừng mắt nhìn nói:
- Cháu cùng nhà họ Đỗ cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ có điều cháu đồng ý với Đỗ Phong đòi lại gia sản y được chia, nếu các người đồng ý với giải quyết của tôi, việc này sẽ bỏ qua.
- Hừ.
Phí Thanh Sơn quét mắt nhìn tất cả một các, Chung A Cô gật gật đầu, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn bất đắc dĩ cũng gật đầu theo.
- Đỗ Phong, ông nói đi, có yêu cầu gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi muốn phần đầu của tôi, không nhiều lắm, tôi muốn ba phần là được.
Đỗ Phong cũng hết giận, vợ và con vẫn còn cũng không muốn nhà họ Đỗ suy sụp như vậy, dù sao Đỗ Phong vẫn là người nhà họ Đỗ
- Hôm nay tôi thay mặt Lý Trinh giải quyết, Đỗ Phong được ba phần, Đỗ Cử Văn được hai phần, còn năm phần thuộc về Đỗ Tử Nguyệt. Các anh đồng ý không?
Chung A Cô nhìn mấy người Đỗ Tử Nguyệt một cái.
- Đồng ý.
Mấy người Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn gật gật đầu.
- Nếu đồng ý, việc này cứ như vậy bỏ qua, về sau không được nhắc lại. Hi vọng nhà họ Đỗ các cậu tiếp tục phát triển.
Tôi biết, vài chục năm nay nhà họ Đỗ kinh doanh tương đối hỗn tạp, không minh bạch cũng nhiều.
Tuy nhiên, trải qua vài chục năm tẩy trẳng, nhà họ Đỗ kinh doanh thực sự đã thay đổi, tôi hi vọng các anh có thể kinh doanh trong sạch.
Nói khó nghe, các anh đã sớm bị nhà nước theo dõi rồi, thật sự nếu không biết thu tay, chính mình sẽ hủy chính mình.
Nhà họ Đỗ có thể có lỗi nặng với nhà nước sao? Tôi biết, bên ngoài biệt thự này có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào chúng ta.
Tử Nguyệt, tiền của cậu cũng quá nhiều, mặc dù là năm phần, cũng đến 50 triệu, con cháu mấy đời sau ăn cũng không hết.
Trích ra một phần, quyên tặng nhà nước đi, tôi nghĩ nhà nước sẽ không theo dõi cậu. Có một số việc nhà nước cũng sẽ có chừng mực và cân nhắc với cậu. Nếu được quá lớn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Đột nhiên, Chung A Cô giống như vừa có dáng vẻ cao nhân, nói một hồi rất có sức thuyết phục.
- Tôi quyên tặng nhà nước một phần.
Đỗ Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
- Ông cũng trung thành hiếm có!
Cũng băng bó cho Trần Khiếu Thiên.
Chung A Cô cầm lấy hai hòn đạn sắt sáng chói, ngơ ngác nhìn Phí Thanh Sơn, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Phong cũng ngừng tay nhìn Phí Thanh Sơn không dám ra tay.
Bởi vì, Chung A Cô cũng chưa có động tác, người này chắc chắn là cao thủ cùng thế hệ với Chung A Cô. Có vẻ Chung A Cô khá sợ người này.
- Không được bắn!
Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải đột nhiên mở to hai mắt quát lớn:
- Tới kịp lúc lắm, thằng nhóc này có phúc lớn, người này là ai?
- Hình như nghe hắn gọi là bác cả.
Cố Toàn nói.
Thấy không, Chung A Cô hình như có chút sợ người này, cầm hai hòn đạn làm đạn chơi
Trấn Đông Hải giật mình.
- Nhìn người này từ trên mái đi xuống, khả năng… Có khả năng là cao thủ cửau đẳng siêu hạng nhất. Không thể tưởng tượng được ông ta thân thiết như thế với Diệp Phàm, thằng nhóc này, giấu đủ kín. Hẳn là ở phật Samoa bên Thái Lan kia chính là vị cao nhân này. Cậy cột trống trời của Trung Quốc chúng ta.
Lý Khiếu Phong hai mắt vẫn nhắm, vẻ mặt tôn thời, cực kỳ giống dáng vẻ của một người hâm mộ.
- Nhìn gì, cút đi.
Phí Thanh Sơn nhìn Đỗ Cử Văn hừ nói, nâng chân đá một cái, thình thịch một tiếng. Đỗ Cử Văn bay xa mấy mét xương cốt chắc chắn bị chặt đứt mấy cái.
- Còn cả cậu nữa.
Phí Thanh Sơn lại giơ chân đá Đỗ Tử Nguyệt ra ngoài. Cuối cùng, cũng không khác gì Đỗ Cử Văn.
- Nổ chết ông.
Đỗ Tử Nguyệt định ấn nút màu đỏ, lắc lắc cái điều khiển.
- Đồ trẻ con không biết gì, có tác dụng sao?
Phí Thanh Sơn có chút tiếc nuối lắc lắc đầu tiếng nổ kia tất nhiên là không vang lên.
- Ông… ông muốn làm gì?
Đỗ Tử Nguyệt thì thào.
- Nói cậu không biết gì đúng là không biết gì, Chung A Cô chẳng lẽ sẵn sàng chết sao? Đã bị người ta chuyển đi trước rồi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Thiên Ưng, ông muốn quản cả việc này sao?
Chung A Cô vẻ mặt khó coi, nhìn chằm chằm Phí Thanh Sơn, bởi vì Phí Thanh Sơn có biệt hiệu là Thiên Ưng.
- Ông đánh cháu tôi, bảo tôi không cần lo có phải không? Mẹ nó, đến đây đi, chúng là làm mấy chiêu, đã vài chục năm nay, tôi xem ông có tiến bộ không?
Phí Thanh Sơn nhìn Chung A Cô.
- Ôi… thôi vậy, tôi đánh không lại ông. Việc nhà họ Đỗ tôi mặc kệ, hi vọng ông có thể hạ thủ lưu tình, chừa cho nhà họ Đỗ chút huyết thống.
Chung A Cô thở dài, thu đạn sắt lại. Nhìn tư thế Phi Thanh Sơn từ trên mái biệt thự xuống, biết mình không bằng Phi Thanh Sơn, nếu lao vào chỉ có thể là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Diệp Phàm, cháu nói làm sao bây giờ?
Phí Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phàm cũng đã tỉnh lại, chỉ có điều không có khí lực, trừng mắt nhìn nói:
- Cháu cùng nhà họ Đỗ cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ có điều cháu đồng ý với Đỗ Phong đòi lại gia sản y được chia, nếu các người đồng ý với giải quyết của tôi, việc này sẽ bỏ qua.
- Hừ.
Phí Thanh Sơn quét mắt nhìn tất cả một các, Chung A Cô gật gật đầu, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn bất đắc dĩ cũng gật đầu theo.
- Đỗ Phong, ông nói đi, có yêu cầu gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi muốn phần đầu của tôi, không nhiều lắm, tôi muốn ba phần là được.
Đỗ Phong cũng hết giận, vợ và con vẫn còn cũng không muốn nhà họ Đỗ suy sụp như vậy, dù sao Đỗ Phong vẫn là người nhà họ Đỗ
- Hôm nay tôi thay mặt Lý Trinh giải quyết, Đỗ Phong được ba phần, Đỗ Cử Văn được hai phần, còn năm phần thuộc về Đỗ Tử Nguyệt. Các anh đồng ý không?
Chung A Cô nhìn mấy người Đỗ Tử Nguyệt một cái.
- Đồng ý.
Mấy người Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn gật gật đầu.
- Nếu đồng ý, việc này cứ như vậy bỏ qua, về sau không được nhắc lại. Hi vọng nhà họ Đỗ các cậu tiếp tục phát triển.
Tôi biết, vài chục năm nay nhà họ Đỗ kinh doanh tương đối hỗn tạp, không minh bạch cũng nhiều.
Tuy nhiên, trải qua vài chục năm tẩy trẳng, nhà họ Đỗ kinh doanh thực sự đã thay đổi, tôi hi vọng các anh có thể kinh doanh trong sạch.
Nói khó nghe, các anh đã sớm bị nhà nước theo dõi rồi, thật sự nếu không biết thu tay, chính mình sẽ hủy chính mình.
Nhà họ Đỗ có thể có lỗi nặng với nhà nước sao? Tôi biết, bên ngoài biệt thự này có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào chúng ta.
Tử Nguyệt, tiền của cậu cũng quá nhiều, mặc dù là năm phần, cũng đến 50 triệu, con cháu mấy đời sau ăn cũng không hết.
Trích ra một phần, quyên tặng nhà nước đi, tôi nghĩ nhà nước sẽ không theo dõi cậu. Có một số việc nhà nước cũng sẽ có chừng mực và cân nhắc với cậu. Nếu được quá lớn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Đột nhiên, Chung A Cô giống như vừa có dáng vẻ cao nhân, nói một hồi rất có sức thuyết phục.
- Tôi quyên tặng nhà nước một phần.
Đỗ Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.