Quan Thuật

Chương 1099: Có phải Lô Trần Thiên tôi không nên đến Đức Bình

- Haizz…

Lô Tiên Dật thở dài, dáng vẻ có chút cô đơn liếc nhìn con cháu, nhắm mắt dưỡng thần không muốn nói thêm gì.

- Tôi hiểu ý mọi người.

Diệp Phàm ngồi trên long ỷ ở đại sảnh Sở Thiên các- Diệp phủ, thản nhiên đưa viên thuốc về tay Lô Vĩ, khoát tay nói:

- Thuốc này không cần trả lại, chúng ta là anh em, vừa nãy tôi có nhìn ra, ắt hẳn ba cậu muốn đề cao công lực?

- Vâng!

Lô Vĩ gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm, bộ dạng tương đối xấu hổ, nói:

- Xin lỗi đại ca, chuyện này, Lô gia chúng em, em…

Lô Vĩ xiết chặt tay kêu răng rắc.

- Vậy là được rồi, nói thật với cậu, thuốc này, là viên cuối cùng rồi. Chúng ta là anh em, cha của cậu tôi gọi là chú Lô, cứ coi như là cháu hiếu kính chú đi. Hơn nữa, chưa lần nào cậu đến Cổ Xuyên mà không mang một đống đồ đến cho cha mẹ tôi. Còn chuyện của tôi cậu không cần lo, dù sao vẫn còn trẻ, cơ hội vẫn có mà đúng không nào, haha.

Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên, cười nói.
Mai tử thở dài, nằm trên giường cay đắng.

- Diệp Phàm, cậu đi thật à?

Trang Thế Thành mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm.

- Tôi muốn đổi chỗ, Đức Bình cứ ở mãi cũng phiền.

Diệp Phàm nói, liếc nhìn Trang Thế Thành, cười nói:

- Xin lỗi Bí thư trang, cảm ơn ngài đã đặc biệt chiếu cố quan tâm tới tôi.

- Haizz, sau khi đến tỉnh có muốn quay lại thì có thể về bất cứ lúc nào. Có lẽ vài năm nữa tôi cũng đến tỉnh, chúng ta có thể lại là cộng sự, haha…

Trang Thế Thành mỉm cười, thở dài, cũng chẳng muốn nói nữa, hai người im lặng cạn chén.

- Chuyện này, kỳ thực cậu nên sớm đi Bắc Kinh một chuyến, nói với cô ấy, có lẽ sẽ có cách.

Trang Thế Thành nói.

- Haha…

Diệp Phàm cười khổ hai tiếng, biết "cô ấy" mà Trang Thế Thành nói là ám chỉ Phượng Khuynh Thành, hắn không muốn nhắc đến Phượng gia Bắc Kinh.

- Có phải cậu với Khuynh Thành giận dỗi rồi không?

Trang Thế Thành quan tâm.

- Chuyện của tôi với cô ấy phức tạp lắm, Bí thư Trang, tôi đi rồi, sau này đến tỉnh thành cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.

Diệp Phàm cuối cùng kính Trang Thế Thành một ly, nhẹ nhàng đặt chén, bước ra ngoài.

"Mẹ nó cái đạo lý gì thế này, tuổi tác tuổi tác, kinh nghiệm kinh nghiệm, kinh nghiệm quan trọng hơn năng lực à? Chẳng lẽ xuất thân thấp hèn thì phải nhường cho cao quý lăn lộn! Cái thứ gì thế này! Khu kinh tế mới Hồng Liên, các người bỏ lỡ một nhân tài rồi, một người có thể khiến khu kinh tế mới Hồng Liên, kiêu hùng bay lên. Mắt Trang Thế Thành tôi nhìn thấy rõ vậy, còn các đầu sỏ Tỉnh ủy thì sao chứ? Các người cũng có lúc mắt chó thấy người thấp. Các người cũng có lúc mù mắt, chó má, chơi trò gì vậy, La Châu, tiếc cho một tướng tài…" Trang Thế Thành đột nhiên như phát điên lên.

Gạt một cái, chén dĩa trên bàn bị quét xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng. Hơn nữa, những lời thô tục liên tục phát ra từng tràng. Trang Thế Thành, một đại quan quản lý sáu triệu dân, giờ phút này, đã biến thành một đồ tể.

Lô Trần Thiên không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vai Diệp Phàm, nói một câu:

- Có phải Lô Trần Thiên tôi không nên đến Đức Bình?